Sau khi giải quyết xong Dịch Trầm Phong, Vương Nhất Pháp lại nở nụ cười nhạt, nhìn Trịnh Sở ở trên ghế khán giả.
Gã đang cảnh cáo Trịnh Sở, rằng gã đã nhìn trúng Hứa Thanh Vân, nếu Trịnh Sở dám nói một chữ “không” thì đây chính là kết cục.
Trịnh Sở nhìn nụ cười của Vương Nhất Pháp, mặc dù không biết gã nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác không tốt.
Cảm thấy người này quá mức ác độc, không tốt lành gì.
Lý Thiên Thuận không ngờ cao thủ phép thuật mà ông ta mất một triệu để mời tới lại bị giết dễ dàng như thế.
Ông ta phẫn nộ vô cùng, định lên tiếng mắng chửi Vương Nhất Pháp.
Nhưng Vương Nhất Pháp bày ra thực lực quá mạnh, dù Lý Thiên Thuận có ghê gớm thế nào cũng không dám làm loạn.
Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong thấy thân pháp của Vương Nhất Pháp thì kinh hãi vô cùng.
Vương Nhất Pháp ngang tuổi với anh ta, cùng lắm cũng khoảng 30 tuổi.
Thế mà thực lực đã đạt cảnh giới minh kính.
Phải biết rằng, lúc trước, Vương Nhất Pháp cũng có thực lực tương đương bọn họ.
Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn mà đã vượt qua bọn họ, đạt cảnh giới minh kính trung kỳ.
Tốc độ thăng cấp quá nhanh.
Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong nghe Tạ Bá Ngọc nói trên đời này có nhiều thiên tài lắm, tuổi còn trẻ mà đến minh kính nhiều như rơm.
Nhưng hôm nay tận mắt thấy thì họ mới tin.
Tạ Bá Ngọc nhìn phản ứng của hai đứa cháu mình, cười nói: “Nhìn hai đứa sợ kìa, chỉ cần các cháu cố gắng thì cũng có thể trở thành võ giả minh kính thôi”.
Tạ Tiểu Mẫn nói rất nhỏ: “Ông ơi, e là vị trí người cầm quyền Giang Nam năm nay phải thuộc về nhà khác rồi”.
Tạ Bá Ngọc hơi chau mày, nghiêm túc nói: “Có ông ở đây, người cầm quyền Giang Nam sẽ không bị đổi sang nhà khác đâu”.
Chu Trang Tiêu nhìn thân pháp của Vương Nhất Pháp thì ánh mắt cũng khẽ kinh ngạc, nói với Trần Hổ: “Trần đại sư, Vương Nhất Pháp này không đơn giản”.
Trần Hổ nghe Chu Trang Tiêu nói vậy thì khinh thường nói: “Nhà họ Vương đó là cái thá gì? Cũng dám sánh với tôi chắc?”
Chu Trang Tiêu nghe Trần Hổ nói vậy thì nghĩ đến thế lực sau lưng ông ta, bèn gật đầu cười: “Nhà họ Vương không là cái chó gì trước mặt ông thật”.
Trần Hổ nghe Chu Trang Tiêu nói vậy thì cười ha hả: “Nhìn tôi đánh cho nó tàn phế đây này”.
Lần này ông ta tới Giang Nam, ngoại trừ vì quyền lực ra thì còn vì đánh bại Tạ Bá Ngọc.
Năm đó Trần Hổ đấu với Tạ Bá Ngọc, cuối cùng thua.
Đây là cơn ác mộng cả đời ông ta, ông ta nhất định phải giết Tạ Bá Ngọc thì mới tiến thêm được bước nữa.
Nghĩ đến đây, Trần Hổ khẽ bước ra, thân thể như một viên đạn bay lên lôi đài.
Vương Nhất Pháp thấy Trần Hổ, cười nói: “Ông ơi, ông già như vậy rồi mà vẫn lên đấu sao?”
“Liên quan gì đến cậu?”, Trần Hổ rất khó chịu với Vương Nhất Pháp.
“Tôi đánh ông tàn phế thì cũng đừng trách nhé”, Vương Nhất Pháp giống như đang cười, nhưng giọng nói lại ẩn chứa sự ác độc, ánh mắt hung hãn.
Gã không quan tâm đối phương có thân phận gì, tuổi tác thế nào, chặn đường gã thì gã sẽ đánh chết.
Vương Nhất Pháp nói xong thì thi triển ra lực minh kính, một lực phá hoại kinh người nhanh chóng lưu chuyển.
Gã nắm chặt hai tay, thân hình vụt lên cực nhanh, chuẩn bị giết Trần Hổ dễ dàng như vừa giết Dịch Trầm Phong.
Trần Hổ là cảnh giới minh kính đỉnh phong, thấy Vương Nhất Pháp xuất thủ thì cũng ra tay ngay.
Ông ta cũng thi triển lực minh kính, dòng khí xoay tròn quanh thân, sau đó quát lên một tiếng: “Tam Liên Quyền”.
Đám người ở đây nghe thấy “Tam Liên Quyền” thì đều sửng sốt.
Bọn họ còn tưởng nhà họ Chu không tìm được ai nên tìm đại một ông già.
Nhưng khi Trần Hổ thi triển ra Tam Liên Quyền thì bọn họ biết mình đã sai. Ông già này có thực lực không đơn giản, bối cảnh cũng rất bất phàm.
Vương Nhất Pháp nghe đến Tam Liên Quyền thì lập tức hét lên: “Hổ Hình Quyền!”
Trần Hổ vung quyền ra, giống như võ giả minh kính đỉnh phong cùng vung ra nắm đấm ngàn cân, tấn công Vương Nhất Pháp.
Vương Nhất Pháp vốn đang rất tự tin, bây giờ lại cảm nhận được áp lực cực lớn, hai nắm đấm như mãnh hổ, phát ra tiếng gào, nghênh đón nắm đấm của Trần Hổ.
Ầm ầm.
Hai nắm đấm chạm vào nhau rồi vang lên một tiếng nổ.
Gạch sàn lôi đài vỡ nát tan tành, tro bụi lan tràn khắp nơi.
Phụt!
Ngực Vương Nhất Pháp bị đấm ba lần, hộc máu ra, phủ tạng đã bắt đầu bị phá vỡ.
Gã đứng không vững nữa, lui về theo bản năng.
Cứ lui mãi lui mãi, Vương Nhất Pháp ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy sự hoảng hốt.
Trần Hổ nhìn Vương Nhất Pháp liền biết gã đã bị thương nặng.
Ông ta cười ha ha: “Núi cao còn có núi cao hơn, đừng tự kiêu quá”.
Vương Nhất Pháp lúc này sao giữ được phong độ như lúc trước nữa, gật đầu như một con chó nói: “Đại sư xin đừng giết tôi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi”.
Trần Hổ nghe Vương Nhất Pháp nói vậy thì cười: “Tha cho mạng chó của cậu đấy, lần sau còn dám láo xược, giết không tha”.
Ông ta còn đang định lợi dụng các gia tộc của Giang Nam để tìm ngọc ba màu sau khi trở thành người nắm quyền mà.
Nếu giết Vương Nhất Pháp thì người họ Vương cho dù có chịu phục thì cũng sẽ không chịu làm việc tận tâm.
“Cảm ơn đại sư không giết ạ”, Vương Nhất Pháp như nhặt lại được cái mạng, chịu đựng cơn đau kịch liệt trong cơ thể, rời khỏi lôi đài.
Sau khi Trần Hổ đánh bại Vương Nhất Pháp thì không gian lập tức yên tĩnh trở lại.
Đám Lý Thiên Thuận và người nhà họ Vương lúc này mặt xám như tro, cảm giác vị trí cầm quyền đã nằm trong tay nhà họ Chu...