Khi nhìn thấy Trần Anh, trong lòng bọn họ trào dâng nỗi thất vọng, cho rằng Trần Anh không thể đánh bại Lại Hoài An.
Nhìn thấy Trần Anh, ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lương biết Trịnh Sở cũng sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Trong mắt họ mang theo mong chờ, hy vọng Trịnh Sở nhanh chóng xuất hiện.
Nhìn vào Trần Anh với đôi mắt đờ đẫn, Lại Hoài An chau mày lại, cho rằng Trần Anh không tôn trọng mình.
Ông ta mở miệng hỏi Trần Anh, cư nhiên cô ta không thèm để ý tới, thật kiêu căng ngạo mạn mà.
Lại Hoài An nói bằng giọng lạnh như băng: “Chết!”
Vừa dứt lời, một tên tông sư võ đạo nhà họ Lại đã hết kiên nhẫn từ lâu.
Hắn ta trực tiếp thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất đánh về phía Trần Anh.
Hắn ta muốn trấn áp Trần Anh trong vòng một chiêu, dập tắt hy vọng của đám người nhà họ Trịnh.
Trong mắt của tông sư võ đạo nhà họ Lại, thực lực của Trần Anh giống như lúc ban đầu khi bọn họ gặp, ngay cả Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng cũng không phải là đối thủ.
Thấy tông sư nhà họ Lại bổ nhào về phía mình, Trần Anh lấy ra một con dao găm sắc bén phát ra ánh sáng lạnh từ trong túi quần của mình, giết chết tên tông sư.
Ầm ầm.
Trần Anh và tên tông sư nhà họ Lại chiến đấu kịch liệt, tiếng rầm rầm vang lên không ngớt.
Chỉ trong vòng hai hiệp, tông sư nhà họ Lại đã bị đánh tan tác, khóc rống liên hồi, hắn ta chỉ có năng lực chống đỡ chứ không có cơ hội phản kích.
Hắn ta vừa phòng bị thế tiến công hung hãn của Trần Anh vừa nhìn về phía đám người nhà họ Lại, mở miệng nói: “Mọi người đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, mau ra tay cứu giúp đi chứ”.
Thấy người đó bị Trần Anh đánh không thành ra bộ dạng gì, trên khóe miệng đám tông sư nhà họ Lại hiện lên nụ cười mỉa mai châm biếm, châm chọc thực lực của người đó quá kém, đến một cô gái cũng đánh không xong.
Đương nhiên, đám tông sư nhà họ Lại cũng không thể bỏ mặc như vậy, mỉa mai thì mỉa mai, nhưng bọn họ vẫn lập tức ra tay.
Nếu người đó thực sự bị Trần Anh giết chết, trở về nhà họ Lại cũng khó bề ăn nói.
Đám tông sư thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất, người trước ngã xuống người sau nhào về phía Trần Anh nhằm giết cô ta.
Chỉ đến khi hàng chục tên tông sư võ đạo nhà họ Lại chiến đấu quyết liệt với Trần Anh, bọn họ mới biết rằng trước đó mình đã đánh giá thấp đối phương.
Trần Anh quyết chiến với hàng chục tên tông sư cùng một lúc mà không hề bị lép vế.
Đường đường một đám đàn ông lại bị một cô gái trấn áp đấm đá, thực sự khiến bọn họ rất xấu hổ.
Thấy thực lực của Trần Anh, ngoài kinh ngạc ra, trong lòng đám người nhà họ Trịnh và ba cao thủ còn có chút vui mừng.
Nếu Trần Anh có thể đánh bại Lại Hoài An, vậy thì mối nguy lần này của nhà họ Trịnh sẽ được giải quyết.
Thấy đám võ giả vậy mà lại kém cỏi như vậy, một người phụ nữ cũng đánh không xong, Lại Hoài An hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Một đám phế vật”.
Lại Hoài An rất không muốn ra tay cứu trợ, nhưng nếu không ra tay, sau này rất có thể không có ai đi theo ông ta nữa.
“Dám hại người nhà họ Lại, muốn chết mà!”, Lại Hoài An hừ lạnh một tiếng, tốc độ cơ thể rất nhanh, ông ta để lại từng đường tàn ảnh giết về phía Trần Anh.
Thấy Lại Hoài An bổ nhào về phía Trần Anh, trái tim của đám người nhà họ Trịnh như thắt lại.
Bọn họ mang theo dòng suy nghĩ phức tạp, hy vọng Trần Anh có thể đánh bại Lại Hoài An, rồi lại cảm thấy Lại Hoài An quá mức mạnh mẽ.
Khi đánh Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường như thể đánh một chú chó vậy.
Thấy Lại Hoài An ra tay, trong lòng đám tông sư nhà họ Lại liền biết rằng Trần Anh nhất định sẽ thua.
Sức mạnh của Lại Hoài An là ở cảnh giới bán thần, thử hỏi trong Hoa Hạ, có mấy vị võ giả đạt tới cảnh giới bán thần chứ.
Mặc dù ánh mắt Trần Anh đờ đẫn vô thần nhưng cô ta lại rất nhạy bén khi chiến đấu.
Cảm nhận được cỗ khí thế hung hãn của Lại Hoài An đang xông tới, cô ta cầm con dao găm sắc bén trong tay, lao thẳng về phía Lại Hoài An.
Mục đích cô ta xuất hiện là để kéo dài thời gian cho Trịnh Sở, chỉ cần trì hoãn thêm chút thời gian, Trịnh Sở có thể bế quan ra ngoài.
Trần Anh và Lại Hoài An chiến đấu ác liệt với nhau.
Tiếng rầm rầm vang lên.
Cơ thể Trần Anh lắc lư bay về phía sau như thể diều đứt dây vậy, nội tạng cô ta bị nứt vỡ phun ra ngoài cùng với máu tươi.
Máu đen mang theo độc tố làm nhuốm màu hoa và cây cỏ trên mặt đất, chúng khô héo ngay lập tức.
Sau khi xử lý xong Trần Anh, Lại Hoài An hơi chau mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Ông ta có thể cảm nhận được rằng khi giao thủ với Trần Anh, cơ thể ông ta trong lúc bất tri bất giác đã nhiễm phải độc tố.
Lại Hoài An nhanh chóng vận hành công pháp tu luyện của mình để đẩy độc tố ra khỏi cơ thể.
Thấy Trần Anh trước đó mạnh mẽ như vậy bây giờ lại bị Lại Hoài An dễ dàng đánh bại, đám người nhà họ Trịnh cũng không còn hy vọng gì cho số phận của chính mình nữa.
Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường thấy kết cục của Trần Anh, hy vọng vừa mới trỗi dậy bỗng chốc rơi xuống vực thẳm.
Bọn họ có chút nôn nóng sốt ruột, sao Trịnh Sở vẫn chưa xuất hiện giải quyết đám người nhà họ Lại.
Lúc này, trong căn biệt thự hào hoa sang trọng bậc nhất của nhà họ Trịnh.
Trước mặt Trịnh Sở là một viên trân châu nhỏ màu đen chiếu ra ánh sáng đen, như thể mặt trời đen vậy, không ngừng cô đọng linh lực.
Do sức mạnh đặc biệt của hạt châu đen tuyền, toàn bộ căn phòng ngập trong sương trắng.
Màn sương trắng rất dày, thậm chí còn lộ ra chất lỏng sền sệt, xông thẳng vào miệng Trịnh Sở.
Trịnh Sở không phải chịu đựng những thay đổi mạnh mẽ sản sinh trong cơ thể như những tu tiên giả khác.
Thân thể anh vốn là thân hình của tiên tôn độ kiếp, chỉ là tu vi bị phế bỏ mà thôi.
Chỉ cần linh lực hấp thu vào trong và huyết mạch ở tất cả các bộ phận trong cơ thể đều được bồi đắp, có thể một lần nữa đột phá đến cảnh giới tiên thiên.
Răng rắc, răng rắc.
Trịnh Sở lần lượt lấp đầy các mạch máu trong cơ thể bằng linh lực, sau đó anh nghe thấy âm thanh giòn tan của xương cốt.
Anh biết xương cốt của mình đã thay đổi, không còn giống như trước.
Lúc trước cho dù thân thể của Trịnh Sở là của tiên tôn độ kiếp, nhưng tu vi bị phế bỏ hết, xương cốt không khác người thường là mấy.