Đao này nhìn có vẻ bình thường nhưng lại mang sức mạnh đáng sợ.
Cho dù là tông sư xếp hạng top 50 của Hoa Hạ cũng không dám đỡ đòn này.
Lại Mộng Linh nhìn Trịnh Lượng Lượng rốt cục cũng ra tay, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, ngồi chờ cảnh tượng Trịnh Sở bị chém chết xuất hiện.
Trịnh Thiên nghiến răng vang lên tiếng kêu ken két, hận mình không thể tự tay giết chết Trịnh Sở.
Người Trịnh gia ở gần nơi bế quan đều đang mở to mắt nhìn tất cả mọi chuyện.
Trong lòng bọn họ cảm thấy kỳ quái, Trịnh Sở có phải bị dọa ngốc rồi không, tại sao nhìn Trịnh Lượng Lượng chém xuống mà ánh mắt vẫn bình tĩnh không một tia sợ hãi nào chứ?
Trịnh Sở nhìn trường đao trong tay Trịnh Lượng Lượng mang theo khí thế khổng lồ đang chém về phía mình.
Thần sắc của anh bình tĩnh, giống như lưỡi đao đang chém xuống của Trịnh Lượng Lượng không phải chém mình mà là chém người khác vậy.
Trịnh Lượng Lượng nhìn cảnh này, khóe miệng dữ tợn: “Đồ ngu cuồng vọng”.
Ầm ầm.
Lời vừa nói xong, trường đao trong tay Trịnh Lượng Lượng đã bị đánh rớt xuống, mặt đất rung chuyển kịch liệt, giống như xảy ra động đất, mặt đất cũng nứt ra.
Một đao này của Trịnh Lượng Lượng cũng không đánh trúng Trịnh Sở, thậm chí còn không chạm được tới thân thể của Trịnh Sở.
Trần Anh đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Trịnh Sở, đỡ được thế tấn công này của Trịnh Lượng Lượng.
Mọi người xung quanh bao gồm cả Lại Mộng Linh nhìn cảnh tượng này đều hiện lên vẻ mặt giật mình.
Bọn họ cảm thấy khó hiểu với hành động của Trần Anh.
Một đao chém xuống này của Trịnh Lượng Lượng ẩn chứa sức mạnh đáng sợ nhưng Trần Anh lại dứt khoát chắn trước người Trịnh Sở.
Chẳng lẽ Trần Anh bị vẻ ngoài của Trịnh Sở dụ dỗ, hoàn toàn mất đi lý trí, thậm chí còn không sợ cái chết ư?
Mọi người nhanh chóng dự đoán khả năng này xảy ra.
Trần Anh dám đi theo Trịnh Sở giết Trịnh gia, đây đã là một chuyện không thể nào giải thích được rồi.
Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở Trịnh gia, thì làm sao không biết được sự đáng sợ của Trịnh gia.
Trịnh Lượng Lượng hạ trường đao xuống, hoàn toàn là dáng vẻ của một cao thủ, yên lặng thở dài, nói: "Ngu xuẩn”.
Lời vừa nói xong, hắn định rút thanh trường đao ra.
Dù sao thì một đao này chém xuống, dù Trần Anh chắn trước người Trịnh Sở thì cũng không có tác dụng gì.
Đao khí đáng sợ có thể chém xuyên qua cả người Trần Anh đi về phía người Trịnh Sở, đánh Trịnh Sở chết tươi.
Răng rắc.
Lúc Trịnh Lượng Lượng thu hồi thanh trường đao, liền có một âm thanh thanh thúy vang lên.
Thanh trường đao Trịnh Lượng Lượng thích nhất đã nứt ra, vỡ vụn thành vô số mảnh sắt nhỏ rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy êm tai.
Âm thanh này đối người khác mà nói có thể rất êm tai, nhưng đối với Trịnh Lượng Lượng mà nói thì lại không dễ nghe một chút nào.
Hắn chỉ cảm thấy lòng bàn chân toát ra hơi lạnh, lan truyền khắp người hắn.
Tay chân Trịnh Lượng Lượng lạnh toát, bàn tay cầm đao cũng cứng đơ.
Đám tộc nhân Trịnh gia ở nơi bí quan nhìn màn này, sắc mặt trắng bệch, nhất thời muốn rời khỏi nơi này.
Đùa à, thực lực của Trần Anh cũng mạnh quá rồi, mạnh đến mức có thể dễ dàng chặn lại một đao hung ác này của Trịnh Lượng Lượng.
Bọn họ đa số chỉ là người bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là sơ kỳ cảnh giới minh kinh.
Trường hợp như này căn bản không thích hợp cho bọn họ xem, tốt nhất vẫn là rời đi càng xa càng tốt, như vậy an toàn hơn một chút.
Hai vị cao thủ Trịnh gia thấy thân thể Trần Anh vững vàng như vậy khẽ nhíu mày.
Bọn họ nắm chặt vũ khí trong tay, sẵn sàng giết chết Trịnh Sở bất cứ lúc nào.
Hai mẹ con Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên vốn dĩ còn định sỉ nhục Trịnh Sở.
Bây giờ tình huống đảo ngược khiến sắc mặt của bọn họ trắng bệch, trái tim đập bình bịch giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Hai người Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên nhìn về phía Trần Anh với ánh mắt đờ đẫn, tản ra hơi thở hung ác, mở miệng nói: "Trần Anh, tôi khuyên cô không nên phạm sai lầm, nếu gia chủ bế quan ra ngoài thì cô chắc chắn phải chết”.
"Bây giờ quay đầu còn kịp”.
Trần Anh chỉ là một con rối, làm sao có thể hiểu được lời của Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên, lẳng lặng đứng trước mặt Trịnh Sở.
Máu tươi trên người rơi từng giọt trên mặt đất, phát ra âm thanh tí tách.
Âm thanh này lọt vào tai mọi người ở đó giống như bùa đòi mạng khiến bọn họ căng thẳng không thôi.
Trịnh Sở không đi để ý tới lời của hai mẹ con Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên, nhìn đám người Trịnh gia rình trộm ở nơi bế quan đang định bỏ chạy, nói với ngữ khí lạnh nhạt: "Hôm nay, tôi bắt các người phải nhìn kĩ tôi đánh chết Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên, không cho bất cứ ai rời đi”.
Lời vừa nói xong, thân thể của đám người Trịnh gia nhất thời cứng ngắc tai chỗ, không dám tiếp tục bỏ chạy đi.
Bởi vì những lời này của Trịnh Sở rõ ràng là nói với bọn họ, nếu ai dám rời khỏi nơi này thì phải chết.
Phần đông người Trịnh gia không nghĩ tới Trịnh Sở đã nhận ra bọn họ ở bên cạnh quan sát.
Bây giờ thấy Trịnh Sở nói những lời này, bọn họ làm sao dám rời đi, vội vàng nhớ lại vị trí ban đầu, yên lặng nhìn biến cố này của Trịnh gia.
"Kỳ lạ, Trịnh Sở rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Rốt cuộc hắn dựa vào cái gì, chẳng lẽ cho rằng dựa vào Trần Anh thì có thể không cần nhìn ba vị đại cao thủ chắc?"
"Thiếu niên ngông cuồng nhưng cũng không thể không biết chừng mực, đây chính là cho chúng ta nhìn hắn chết như thế nào sao”.
Đám người Trịnh gia không dám nói ra những lời này mà chỉ dám nhỏ giọng nói thầm trong lòng.
Trịnh Lượng Lượng nhìn Trần Anh, vẻ mặt cứng ngắc, trong lòng vô cùng phức tạp.
Hắn cho rằng Trịnh Sở có thể kiêu ngạo như vậy, chắc chắn bởi vì Trần Anh.
Dù sao thực lực của Trần Anh thực sự quá mạnh, mạnh đến mức một đao mạnh nhất của mình cũng không thể làm Trần Anh bị thương, ngược lại còn làm trường kiếm vỡ tan đầy đất.
Hai mắt Trịnh Lượng Lượng đảo quanh trong chốc lát, nhìn về phía hai cao thủ Trịnh gia còn lại ở phía sau.
Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường chung sống với Trịnh Lượng Lượng nhiều năm, làm sao không hiểu ý tứ trong mắt hắn chứ.
Sau khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn Trịnh Lượng Lượng liền ra tay với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, chuẩn bị vượt qua Trần Anh, triển khai tuyệt sát lên người Trịnh Sở.