Trịnh Thiên nói xong lời này, dừng một chút nói: "Đáng tiếc, mày cho rằng chỉ cần dựa vào Trần Anh sẽ trở thành vô địch sao? Đây là Vân Châu Trịnh gia, cao thủ nhiều như mây, mày dám tới đây thì cứ chuẩn bị tinh thần chết đi”.
Hắn ta nói xong lời này, ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Ha ha ha ha, Trịnh Sở nhà mày dám đấu với tao, mày chết chắc rồi”.
Lúc Trịnh Thiên đang cười hết sức vui vẻ, một tiếng bước chân dồn dập truyền tới: "Trịnh Thiên, mau đi với mẹ”.
Khí sắc của Lại Mộng Linh rất tệ, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên biết chuyện mới xảy ra, khiến tâm trạng trở nên không ổn định.
Trịnh Thiên nghe lời mẹ nói, thu lại nụ cười trên môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi?"
Trong lòng hắn ta cảm thấy khó hiểu, mẹ mình thân là phu nhân gia chủ Trịnh gia, có chuyện gì có thể khiến bà ta hoảng hốt đến như vậy.
Chẳng lẽ là có kẻ địch đến đây sao?
Lại Mộng Linh nghe thấy lời của Trịnh Thiên khẽ chau mày: "Trịnh Sở đuổi giết tới đây rồi”.
Lúc trước Lại Mộng Linh phái cao thủ tâm phúc, muốn giết chết Trịnh Sở và Trần Anh.
Bà ta ở bên cạnh lẳng lặng quan sát diễn biến sự việc phát triển.
Vốn dĩ cho rằng là một chuyện nhẹ nhàng, nhưng lại vượt qua dự liệu của bà ta.
Thực lực của Trần Anh mạnh mẽ một cách đáng sợ, cao thủ tâm phúc của bà ta căn bản không cách nào đến gần Trịnh Sở, còn bị Trần Anh đánh không ra gì.
Lại Mộng Linh đã từng gặp Trần Anh nên bà ta biết thực lực của cô ta.
Không ngờ mới vài ngày không gặp, thực lực của Trần Anh lại trở nên khủng bố như vậy, còn trở nên hung tàn không gì sánh được.
Trịnh Thiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn Lại Mộng Linh đang chau mày, mở miệng nói: "Có mẹ ở đây, không cần phải bỏ chạy”.
Hắn ta không xem Trịnh Sở ra gì bởi vì thực lực của Lại Mộng Linh cũng rất mạnh.
Lại Mộng Linh nghe thấy lời của Trịnh Thiên, tức giận nói: "Bây giờ không phải lúc nói lời này, mau đi với mẹ, tới chỗ bố con bế quan”.
Vừa dứt lời, Lại Mộng Linh vươn tay phải nắm tay Trịnh Thiên nhanh chóng rời đi.
Trịnh Thiên không rõ tại sao mẹ mình lại phải sợ hãi như vậy, nhìn thấy ánh mắt lo lắng đó của mẹ, hắn ta chỉ đành đi theo sau bà ta nhanh chóng bước tới chỗ bố mình bế quan.
Đợi tới khi hai người rút lui, bên tai thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên.
Từng tiếng từng tiếng kêu rên thê lương vang lên, không ít võ giả Trịnh gia bị Trần Anh lấy thủ đoạn dữ dội trấn áp.
Lại Mộng Linh nghe được âm thanh này, bước chân càng nhanh hơn, đi về hướng nơi gia chủ Trịnh gia bế quan.
Tách tách tách.
Dường như trời đổ cơn mưa rồi, ngay lúc Lại Mộng Linh mang theo Trịnh Thiên nhanh chóng rút lui, có chất lỏng rơi xuống mặt của bọn họ.
Lại Mộng Linh vươn tay phải lau đi, nhất thời ngây người.
Bởi vì đó không phải mưa, mà là máu đỏ tươi.
Thần sắc của Lại Mộng Linh nghiêm túc vô cùng, ôm Trịnh Thiên vào trong ngực, dưới chân điểm một cái, thân mình nhanh như tia chớp đi về hướng nơi Trịnh gia gia chủ bế quan.
Tình huống hiện tại chỉ có thể chạy tới nơi bế quan của Trịnh Bất Phàm, tìm ba vị đại cao thủ của Trịnh gia đang ở nơi bế quan.
Chỉ có như vậy mới có thể trấn áp Trần Anh do Trịnh Sở mang đến.
Chỉ cần trấn áp được Trần Anh, Trịnh Sở liền trở thành con sơn dương đợi bị làm thịt, đến lúc đó muốn ngược đãi thế nào thì ngược đãi.
Phi nước đại chạy một mạch ước chừng mất 10 phút.
Lại Mộng Linh ôm Trịnh Thiên đi tới nơi Trịnh Bất Phàm bế quan.
Nơi Trịnh Bất Phàm bế quan là trong hang động sâu trong núi.
Nơi này ngoại trừ Trịnh Bất Phàm và cao thủ tâm phúc của ông ta thì không có bóng dáng của những người khác.
Ba vị cao thủ Trịnh gia, mỗi người thân cao hơn một mét tám, thân hình cường tráng, diện mạo anh tuấn.
Lúc này thấy Lại Mộng Linh ôm Trịnh Thiên, thần sắc kích động chạy tới nơi này, ánh mắt nghi hoặc nói: "Phu nhân, đây là nơi gia chủ bế quan, không thể quấy rầy”.
Lại Mộng Linh buông Trịnh Thiên ra, nhìn ba vị cao thủ thì sự căng thẳng trong lòng đã biến mất không còn.
"Trịnh Sở đã trở lại”.
Giọng nói của bà ta vô cùng lãnh đạm, mang theo hơi thở kiêu ngạo.
Ba vị đại cao thủ lại không xem Lại Mộng Linh ra gì.
Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ có Trịnh Bất Phàm mới có thể ra lệnh cho bọn họ.
Giờ nghe thấy lời Lại Mộng Linh, ngữ khí bình thản nói: "Chuyện Trịnh Sở trở về tôi sẽ nói cho gia chủ biết, nếu phu nhân không còn việc gì khác thì người có thể rời đi”.
"Mày có ý gì?"
Trịnh Thiên bị nuông chiều từ nhỏ, giờ nghe thấy lời của ba vị đại cao thủ nói với mẹ mình, tức giận nói: "Mẹ tao chẳng lẽ không phải là chủ của bọn mày sao?"
Ba vị đại cao thủ lạnh lùng nhìn Trịnh Thiên nói: "Tôi nói, chuyện này chúng tôi sẽ bẩm báo với gia chủ, phu nhân và thiếu gia có thể rời đi”.
Trịnh Thiên bị ba vị đại cao thủ nhìn với ánh mắt lạnh lùng, chỉ cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Vốn dĩ muốn quát lớn một trận, nhưng lại không có can đảm nói ra, tất cả đều mắc kẹt trong cuống họng.
Lại Mộng Linh trừng mắt nhìn Trịnh Thiên, ý bảo hắn ta những lời không nên nói thì không thể nói lung tung.
Bây giờ Trịnh Bất Phàm chưa chết thì ba người bọn họ vẫn không phải thủ hạ của hắn ta.
"Ba vị, Trịnh Sở giờ đã trở về, đang chém giết bốn phía ở trong Trịnh gia, nếu các người không ra tay thì sẽ xảy ra chuyện lớn”. Lại Mộng Linh ngữ khí nghiêm túc nói.
Ba vị đại cao thủ nghe lời Lại Mộng Linh nói, quay mặt nhìn nhau, cảm thấy không thể tin lời Lại Mộng Linh nói.
Trịnh Sở như thế nào bọn họ còn không rõ sao.
Anh còn không phải là võ giả cảnh giới minh kình thì làm sao có thể chém giết bốn phía ở Trịnh gia chứ.
Bảo tiêu trông cửa còn có thể dễ dàng đánh chết Trịnh Sở.
Lại Mộng Linh nhìn ba vị cao thủ không tin lời mình nói, nhưng bà ta cũng không rời đi.
Bây giờ Trịnh gia lớn như vậy, nhưng Lại Mộng Linh lại cảm thấy chỉ có nơi này là nơi an toàn nhất.
Bà ta cầm điện thoại gọi cho Lại gia, để Lại gia phái cao thủ tới.
Lại Mộng Linh cảm thấy làm như vậy mới ổn thỏa một chút.
Trịnh Thiên thật sự không hiểu tại sao mẹ mình lại sợ hãi như vậy.
Một Trịnh Sở nhỏ bé, với thực lực của mẹ không phải dễ dàng nghiền nát sao.
Mà lúc này, hai người Trịnh Sở và Trần Anh đang đi trên đường nhỏ của Trịnh gia.
Xung quanh đường nhỏ đều là thi thể máu tươi đầm đìa của võ giả Trịnh gia.
Những người này toàn bộ đều không phải Trịnh Sở ra tay đánh chết, mà là Trần Anh dùng thủ đoạn hung ác đánh chết.