Tiếng nói vừa dứt, Trịnh Năng Văn giống như con mãnh hổ nhảy lên không trung, bổ nhào về phía Trịnh Sở.
Gã phải giết chết Trịnh Sở, nếu không Trịnh An chết ở đây, gã không có cách nào quay về ăn nói với nhà họ Trịnh, kết quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Tạ Bá Ngọc ngã xuống đất, khóe miệng có máu tươi tràn ra, nhìn Trịnh Năng Văn lao về phía Trịnh Sở, ông ta nhắc nhở: “Cậu Trịnh, cẩn thận hai tay hắn”.
Khi nãy Tạ Bá Ngọc và Trịnh Năng Văn đánh nhau, ông ta cảm giác hai tay của gã rất kỳ lạ, trong lúc đánh nhau sẽ khiến hai tay mình bị tê dại, không có cách nào sử dụng toàn bộ sức lực.
Hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Năng Văn nhào về phía Trịnh Sở, vẻ mặt họ kinh hoàng, mồ hôi lạnh tràn xuống từ bên trán.
Dù trong lòng chắc chắn cho rằng Trịnh Sở có thể đánh bại Trịnh Năng Văn, nhưng lúc đánh nhau trong lòng họ không tránh khỏi sợ hãi.
Trịnh Sở nhìn Trịnh Năng Văn nhào đến, tay phải chìa ra trong hư không.
Vù!
Một âm thanh trầm thấp vang vọng khắp vùng đất này, chấn động đến mức toàn bộ đồ trưng bày trong biệt thự bể tan tành, thủy tinh vỡ vụn.
Tiếp theo một quả cầu màu trắng lớn chừng ngón tay cái xuất hiện trên ngón trỏ Trịnh Sở, bắn nhanh về phía Trịnh Năng Văn.
Quả cầu ánh sáng màu trắng này do linh lực của Trịnh Sở ngưng tụ thành, uy lực cực mạnh.
“A!”, Trịnh Năng Văn vốn dĩ thi triển toàn bộ lực lượng, muốn một chiêu đánh bể Trịnh Sở.
Kết quả còn chưa đến gần Trịnh Sở, cơ thể liền bị một quả cầu ánh sáng màu trắng tới gần.
Quả cầu ánh sáng màu trắng trong nháy mắt bốc cháy giống như ngọn lửa, cảm giác đau đớn tràn ngập toàn thân, khiến cho gã kêu rên nằm lăn lộn trên đất.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi”, lúc này Trịnh Năng Văn nào dám còn dáng vẻ cao thủ trước đó, vẻ mặt gã sợ hãi, toàn thân bị ngọn lửa bao quanh, giống như người lửa vậy, gã cầu xin tha thứ Trịnh Sở.
Trong nháy mắt gã cầu xin tha thứ, nhìn Trịnh Sở thờ ơ, gã mở miệng nói: “Trịnh An đã bẩm báo với Trịnh Thiên, nói anh còn sống, anh không giết tôi, tôi có thể báo cho Trịnh Thiên là anh đã chết”.
“Nếu không, tất nhiên Trịnh Thiên sẽ huy động toàn bộ lực lượng đưa anh vào chỗ chết”, Trịnh Năng Văn nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng nói rõ ràng nặng thêm.
Ý tứ Trịnh Năng Văn nói những điều này rất rõ, bảo Trịnh Sở mau thả gã ra.
Như vậy gã mới có thể an toàn quay trở lại nhà họ Trịnh ở Vân Châu, đến lúc đó sẽ bẩm báo cho Trịnh Thiên.
Còn về nội dung bẩm báo, đến lúc đó phải do Trịnh Năng Văn định đoạt.
Trên mặt Trịnh Sở mang theo một tia cười nhạt, nhìn thấy toàn thân Trịnh Năng Văn bị ngọn lửa thiêu cháy vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, anh ha ha cười nói: “Không cần đâu”.
Trịnh Năng Văn nghe thấy vậy, trái tim đột nhiên đập nhanh kịch liệt, gã hét lớn: “Tôi tuyệt đối không bán đứng anh đâu, tuyệt đối sẽ không”.
Lời nói vừa dứt, một tiếng bùm vang lên, cơ thể Trịnh Năng Văn bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
Giải quyết xong Trịnh Năng Văn, hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi đi đến bên cạnh Trịnh Sở.
Hứa Thanh Vân hỏi: “Trước đó anh đi đâu vậy? Tại sao lâu như vậy rồi mới trở về?”
Cô cảm thấy nếu ngày mai Trịnh Sở mới về, chắc chắn cô và Tạ Phi Phi sẽ bị làm nhục đến chết.
Giọng điệu Trịnh Sở bình thản, mang theo vẻ ôn nhu: “Đi ra ngoài làm chút chuyện, làm xong liền vội vàng quay về”.
Không biết Tạ Phi Phi là gan lớn, hay trái tim thô lỗ, lúc này sự chú ý lại không nằm ở đây, mà cô ấy nhìn Trịnh Sở nói: “Anh rể, buổi biểu diễn ở trường học lần trước không phải là ma thuật đúng không?”
Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi nói xong, trong lòng cũng không biết nên miêu tả với cô ấy thế nào.
“Ừ, cho nên anh không thể nào dạy em”, Trịnh Sở chỉ có thể nói mấy câu vớ vẩn với Tạ Phi Phi.
Tạ Phi Phi thấy Trịnh Sở thừa nhận, cô ấy liền muốn tiếp tục truy hỏi thuật pháp của Trịnh Sở là học ở đâu.
Trịnh Sở lập tức chuyển chủ đề, nhìn Tạ Bá Ngọc ngã xuống đất, anh chậm rãi bước về phía trước mặt ông ta, nói: “Ông Tạ, ông không sao chứ?”
“Không sao, có đan dược cậu Trịnh tặng mà, không dễ chết như vậy đâu”, Tạ Bá Ngọc nói xong liền ăn một viên đan dược lúc trước Trịnh Sở tặng cho ông ta.
Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc nói chuyện vài câu, sau đó tạm biệt Tạ Bá Ngọc.
Hôm nay, Tạ Bá Ngọc trở về thành phố Giang Nam còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Suy cho cùng bây giờ ông ta đã là gia chủ nhà họ Tạ ở Thanh Châu, về sau có rất nhiều việc chờ ông ta xử lý.
Còn Trịnh Sở thì để hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi quét dọn xử lý mấy chỗ hư hại trong biệt thự.
Sau khi thu dọn xong thì quay về nhà lúc trước ở, chuyển đồ đạc vào trong biệt thự, về sau họ sẽ ở nơi này.
Dù sao thì căn biệt thự này vốn dĩ là của Trịnh Sở, chỉ là ba năm trước Trịnh Thiên hại chết Trịnh Sở, lấy lý do Trịnh Sở rời đi nên đã thu hồi lại.
Sau khi Trịnh Sở chuyển xong hết tất cả đồ, Tạ Phi Phi nhìn căn biệt thự lớn như vậy, mặt cô ấy đầy vui vẻ: “Bây giờ nhìn căn biệt thự này lại không hề đáng ghét nữa, trước đó thật sự rất muốn đốt nơi này”.
Lúc trước cô ấy bị trói thành bánh chưng, vì vậy nhìn căn biệt thự này, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Hứa Thanh Vân nghe Tạ Phi Phi nói vậy, cô mở miệng mắng: “Phi Phi, em bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ngây thơ như vậy chứ?”
Cô cảm thấy có lúc Tạ Phi Phi quá mức đơn thuần, sau này ra xã hội sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Tạ Phi Phi nghe Hứa Thanh Vân nói xong, cô ấy cười đùa: “Em ngây thơ thì không biết phải làm sao, có anh rể ở đây, em không sợ”.
Lời nói vừa dứt, biểu cảm của Hứa Thanh Vân nghiêm túc nhìn Trịnh Sở.
Trịnh Sở hết nói nổi: “Anh còn có chuyện, quay về phòng trước đây”.
Tầng hai biệt thự.
Trịnh Sở đứng trong căn phòng hơn ba mươi mét vuông này, anh nhìn chiếc chăn màu đỏ thẫm, trên cửa dán chữ hỷ, trong lòng hồi lâu không thể bình tĩnh nổi.
Chữ hỷ này là năm đó mẹ thức đêm cắt cho, còn đích thân dán lên.
Đáng tiếc về sau mẹ sinh bệnh nặng, Trịnh Sở muốn bán căn biệt thự này để chữa bệnh cho mẹ, nhưng được báo rằng nhà này không thể bán, không ai dám mua căn nhà này.
Dù giảm năm mươi phần trăm cũng không ai muốn.