Sau khi ngồi taxi hơn 40 phút, cuồi cùng bọn họ cũng đến biệt thự nhà họ Tạ ở Thanh Châu.
Biệt thự nhà họ Tạ ở Thanh Châu được xây dựng ở một nơi có khung cảnh tao nhã, non xanh nước biếc.
Bây giờ vị trí đỉnh núi đã bị người ta san bằng, hàng chục biệt thự xa hoa tráng lệ được xây dựng bên trên.
Nhìn vào núi rừng trước mắt, giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt Tạ Bá Ngọc.
Ông ta nhớ lại năm đó con trai mình chết như thế nào.
Bây giờ sắp được tận tay báo thù cho con trai, trong lòng ông ta vô cùng hồi hộp căng thẳng.
“Tạ Bá Kim, lần này tao sẽ thanh toán rõ nợ nần với mày”.
Nói xong lời này, ông ta chuẩn bị leo lên, phát động một cuộc chiến đẫm máu chống lại nhà họ Tạ ở Thanh Châu.
Trái lại Trịnh Sở lại rất bình tĩnh, anh bước chậm rãi lên núi.
Khi hai người Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc lên núi, một giọng nói vang lên trong khu vực này.
“Thằng nhãi con, có gan thì đừng chạy, đứng lại cho tao”.
“Thằng nhóc, nếu mày dám chạy, tao sẽ giết người thân và bạn bè của mày”.
Mặc dù đám võ giả nước ngoài nói tiếng Hoa Hạ không chuẩn, nhưng đủ để cho người Hoa Hạ nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Trịnh Sở liếc mắt nhìn Tạ Bá Ngọc, nói: “Ông đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đuổi theo ông”.
Anh không coi đám người nước ngoài này ra gì, anh kêu Tạ Bá Ngọc đi trước.
Tạ Bá Ngọc mang theo vẻ mặt căng thẳng nói với Trịnh Sở: “Tôi sẽ đợi cậu ở phía trước”.
Sau khi Tạ Bá Ngọc đi, đám võ giả người nước ngoài nói với Trịnh Sở bằng giọng không chuẩn cho lắm: “Tên nhãi ranh, người bọn tao muốn giết là mày, mày thả ông ta đi, bọn tao không có tổn thất gì”.
Trịnh Sở cười ha hả như thể anh nghe được một câu chuyện rất buồn cười vậy.
Anh nhìn mấy chục tên võ giả trước mắt như thể đang nhìn đám người chết: “Ai phái đám tôm tép tạp nham chúng mày đến đối phó tao vậy?”
Đám võ giả nước ngoài nghe thấy giọng điệu ngạo mạn của Trịnh Sở, cư nhiên dám mắng bọn họ là đồ tôm tép tạp nham.
Phải biết rằng ở nước ngoài bọn họ là những nhân vật được kính nể có thực lực mạnh mẽ.
Đám võ giả nước ngoài vô cùng tức giận, mặt đỏ phừng phừng.
Mặc dù bọn họ tức giận nhưng không vì thế mà mất đi lý trí.
Bọn họ biết thực lực của Trịnh Sở rất mạnh, một tông sư võ đạo bình thường không thể đối phó được.
Do đó mới kêu đám người bọn họ cùng ra tay để giết Trịnh Sở.
“Nhóc con, mày không cần quan tâm ai phái bọn tao đến, mày chỉ cần biết rằng hôm nay mày sẽ chết ở đây là được rồi”, một nụ cười thoáng qua trên mặt tên võ giả cầm đầu.
Bọn họ cho rằng Trịnh Sở quá kiêu ngạo, bây giờ bọn họ phải cho anh một bài học, để anh biết kết cục khi đắc tội với bọn họ.
Chíp chíp chíp.
Hết ngọn lửa này đến ngọn lửa khác, những ngọn lửa nóng bỏng lần lượt bay phía Trịnh Sở.
Ngoài lửa ra còn có mưa đá, gió lớn và quyền cước.
Mỗi một chiêu đều rất hung ác, một mình đối phó với tông sư võ đạo cảnh giới thông thường có thể nói là ăn chắc phần thắng.
Thế nhưng, kẻ địch mà bọn họ gặp phải là Trịnh Sở.
Vù vù!
Tiếng kiếm vang lên, một thanh trường kiếm ngưng tụ linh lực phát ra ánh sáng trắng xuất hiện trong tay Trịnh Sở.
Trịnh Sở cầm thanh trường kiếm linh lực có sức mạnh vô địch trong tay, thân hình anh như tia chớp vậy, để lại dư ảnh tại chỗ, chém về phía đám võ giả nước ngoài.
Bịch.
Bốp.
A.
Trong nháy mắt, chân núi đã bị nhuốm màu máu đỏ tươi.
Tay chân đám võ giả nước ngoài đứt lìa ra, bộ dạng khi chết vô cùng thê thảm.
Chỉ còn lại hai tên võ giả nước ngoài bị gãy tay, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương như nước suối vậy,
Mặt hai người họ tái mét, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Bọn họ không ngờ rằng Trịnh Sở lại mạnh như thế, mạnh như thể ác ma đến từ địa ngục vậy, một mình có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ.
Trịnh Sở mang theo vẻ mặt nghiêm túc, anh nhìn vào hai tên võ giả ngoại quốc bị thương nặng, nói bằng giọng điệu lãnh đạm: “Ai phái chúng mày tới?”
Anh rất tò mò, rốt cuộc là người của thế lực nào muốn nhắm vào anh.
Nghe thấy lời của Trịnh Sở, một tên võ giả bị gãy tay trên mặt mang theo vẻ thống khổ cười ha hả, nói bằng tiếng Hoa Hạ đứt quãng: “Sao tao phải nói cho mày biết”.
Nghe xong lời của tên võ giả đó, Trịnh Sở lạnh lùng nói: “Nếu không nói mày sẽ phải chết”.
Vừa dứt lời, thanh trường kiếm ngưng tụ linh lực trong tay Trịnh Sở đã nện vào người tên đó.
Phốc.
Trong nháy mắt cơ thể người đó bị Trịnh Sở chém làm đôi, máu tanh không ngừng chảy ra.
Thấy thủ đoạn giết người của Trịnh Sở tàn nhẫn như vậy, tên võ giả còn lại liền nghĩ tới việc tự sát.
Khi hắn ta chuẩn bị cắn lưỡi tự tử thì Trịnh Sở đá một cước lên bụng tên đó, lạnh giọng nói: “Tao chưa cho mày chết, mày không được chết”.
Tên võ giả nước ngoài bị Trịnh Sở đá trúng, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị nứt ra, máu tươi phun ra từ trong miệng hòa cùng các mảnh vỡ nội tạng.
Cú đá này mạnh đến nỗi khiến tên võ giả nước ngoài mất đi khả năng tự sát.
Cả người hắn ta không còn chút khí lực nào.
Trịnh Sở nhìn vào tên võ giả bị thương nặng sắp chết, lạnh lùng nói: “Nói, là ai phái chúng mày tới”.
Bây giờ tên võ giả nước ngoài đã hình thành bóng đen tâm lý đối với Trịnh Sở.
Nghe thấy giọng nói của anh, hắn ta run rẩy nói: “Là, là Thiên Minh”.
“Thiên Minh”, nghe thấy hai chữ này, Trịnh Sở hơi nhíu mày.
Trước khi Vương Thành Nhân chết từng nói rằng nếu Trịnh Sở giết chết ông ta, vậy thì Thiên Minh sẽ không tha cho Trịnh Sở.
Tên võ giả bị thương nặng sắp chết thấy Trịnh Sở lẩm bẩm Thiên Minh liền thấp giọng giải thích: “Vương Thành Nhân là một trong những thành viên cốt cán của Thiên Minh chúng tôi, anh giết ông ta thì chính là đắc tội với cả Thiên Minh chúng tôi”.
Nói xong lời này, hắn ta dừng một chút rồi lại nói: “Tôi đã nói cho anh biết tất cả những gì tôi biết, anh có thể tha cho tôi không?”
Tên võ giả này muốn Trịnh Sở bỏ qua cho hắn ta để hắn ta có thể quay về tìm Thiên Minh nhờ cứu viện.
Nghe thấy lời của tên võ giả nước ngoài, Trịnh Sở cười ha hả nói: “Thiên Minh là cái thá gì chứ”.