Giống như trước đây Hứa Hồng Phúc gả cô cho Trịnh Sở, không được sai sót, không được phản kháng.
Ngồi bên cạnh Hứa Hồng Phúc là 1 người đàn ông thân hình cao ráo, diện mạo thanh tú, dáng vẻ nho nhã.
Thấy Hứa Hồng Phúc có vẻ sắp nổi nóng, người đàn ông chỉ cầm tách trà, hớp 1 ngụm, từ tốn nói: “Hứa gia chủ, chuyện gì khiến chú bực tức vậy?”
Hứa Hồng Phúc nghe vậy, cơn giận tức thì tan biến đi đâu hết, ông ta hòa nhã cười, nói: “Con gái tôi không dẫn Trịnh Sở đến Giang Linh gặp tôi”.
Quan Tương Hách bật cười: “Tôi còn tưởng chuyện gì, hóa ra chỉ là việc này”.
Hắn nói xong thì ngừng 1 lúc, tiếp: “Tên phế vật nhà họ Trịnh không đến, có lẽ do không dám”.
Hứa Hồng Phúc như bừng tỉnh: “Phải, sao tôi lại quên mất, cậu ta bị đuổi khỏi Vân Châu, Giang Linh nằm trong Vân Châu, cậu ta đương nhiên không có mặt mũi xuất hiện”.
Quan Tương Hách khẽ nhếch mép, nói: “Phế vật đã không dám đến Giang Linh, chúng ta có thể tự đi tìm bọn họ”.
“Không những phải tìm cậu ta, còn phải khiến cậu ta không còn mặt mũi nào sống trên đất Giang Nam”, Hứa Hồng Phúc cười khà khà phụ họa.
Nói xong, 2 người nhìn nhau, không hẹn cùng bật cười sảng khoái.
Lúc này, Hứa Thanh Vân vừa gửi tin nhắn xong, nói với Trịnh Sở: “Quán ăn đã bị phá, tôi chuẩn bị mở 1 cửa hàng ở mặt đường”.
Thiện cảm đối với Trịnh Sở đã tăng lên rất nhiều, có chuyện gì cô đều bàn bạc với anh đầu tiên.
Trịnh Sở mỉm cười đáp: “Mở cửa hàng gì chứ, tôi nuôi cô”.
Tài sản riêng của anh đã lên tới hàng trăm triệu, thậm chí tài sản ngầm có đến chục tỷ.
Cho dù Hứa Thanh Vân tiêu tiền như nước, Trịnh Sở cảm thấy anh vẫn đủ tiền để cô tiêu cả đời.
Hứa Thanh Vân lắc đầu: “Không, tôi không muốn làm nội trợ”.
Sau khi Trịnh Sở rời đi, Hứa Thanh Vân chuẩn bị đi tắm thay đồ, sau đó đi tìm mặt bằng, rồi bắt đầu mở tiệm.
Trịnh Sở xuống sảnh tầng 1, mở TV xem.
Hơn nửa tiếng trôi qua, Hứa Thanh Vân đã tắm rửa thay đồ xong, cô vừa bước xuống phòng khách, liền thấy Trịnh Sở đang ngồi đó.
“Trịnh Sở, có phải điện thoại anh hỏng rồi?”
“Ừm, sao thế?”
“Vừa hay tôi chuẩn bị ra ngoài tìm mặt bằng, tiện mua cho anh luôn”, Hứa Thanh Vân sợ anh không có điện thoại, lúc cần không liên lạc được.
Trịnh Sở gật đầu, đứng dậy đi cùng cô.
Hai người đi khắp phố Giang Nam cả ngày trời, đến hơn 5h chiều mới trở về.
Hứa Thanh Vân rất hài lòng với chuyến đi, trên đường về, trong đầu cô chỉ toàn dự tính cho việc làm ăn.
Khi về đến nhà, cả 2 bị cảnh trước mắt làm kinh ngạc, không thể tin nổi.
“Có trộm vào nhà?”, Hứa Thanh Vân nhìn cánh cửa đổ nát, giọng điệu phức tạp.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng nói người đàn ông trung niên vọng ra từ phòng khách.
“Thanh Vân, con to gan lắm, dám không nghe lời bố, bắt bố phải đến Giang Nam xa xôi tìm con”.
Hứa Thanh Vân nghe giọng nói này thì hiểu Hứa Hồng Phúc đã tới.
Cô nhíu chặt lông mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Ba năm trước con mượn tiền bố, chẳng phải bố nói nhà họ Hứa với con không còn quan hệ gì ư?”
Ba năm trước mẹ Trịnh Sở bệnh nặng, Hứa Thanh Vân hỏi mượn tiền Hứa Hồng Phúc nhưng không được, Trịnh Sở cũng đến mượn ông ta, nhưng Hứa Hồng Phúc vẫn quyết tâm không cho, ông ta vứt 100 tệ rồi đuổi Trịnh Sở khỏi nhà họ Hứa.
Hứa Hồng Phúc nghe giọng điệu con gái, tức thì khó chịu: “Hứa Thanh Vân, những lời năm đó là do tức giận, sao có thể coi là thật, con là con gái bảo bối của bố mà”.
Nói xong, ông ta quay sang nhìn Trịnh Sở với ánh mắt thờ ơ: “Chẳng ra dáng đàn ông, con gái tôi gả cho cậu đúng là thiệt thòi lớn”.
Trịnh Sở cũng lạnh nhạt đáp: “Khi xưa ông nịnh nọt tôi cũng dày công lắm”.
“Cậu…”, Hứa Hồng Phúc bị bêu chuyện xấu, thẹn quá hóa giận.
Hiện không chỉ có mình ông ta, mà còn có rất nhiều võ giả Quan Tương Hách dẫn theo, Trịnh Sở lại dám lôi chuyện xấu hổ của ông ta ra nói, khiến Hứa Hồng Phúc vô cùng mất mặt.
Ông ta trừng mắt quát anh: “Trịnh Sở, cậu không còn là cậu cả nhà họ Trịnh như xưa nữa rồi, nói chuyện chú ý chút”.
Ông ta sẽ không chấp nhận việc bị 1 người không thân thế như Trịnh Sở bêu rếu.
Cho dù đó là sự thật đi nữa.
Quan Tương Hách nãy giờ chưa lên tiếng, từ từ bước ra khỏi phòng khách.
Hơn 10 võ giả minh kình cũng đi theo sau hắn.
Hứa Hồng Phúc thấy hắn tiến ra, thái độ quay ngoắt 180 độ, cười nịnh bợ: “Cậu Quan, để cậu chê cười rồi”.
Quan Tương Hách không trả lời Hứa Hồng Phúc, hắn nở nụ cười hòa nhã, cất giọng vừa phải: “Có chuyện gì vào nhà nói chuyện, ầm ĩ bên ngoài làm ồn cho người khác thì không hay”.
Hứa Hồng Phúc gật như bổ củi: “Đúng đúng, có gì vào nhà nói”.
Dứt lời, 2 người liền quay người vào trong.
Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở, nói: “Trịnh Sở, chúng ta vào trong".
Trịnh Sở gật đầu.
Trong phòng khách.
Quan Tương Hách coi mình như chủ nhà, ngồi ở vị trí chính giữa.
Hứa Hồng Phúc cau có ngồi bên cạnh.
Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân khó chịu nhìn 2 kẻ kia chiếm chỗ chủ tọa.
Đây là nhà họ, thế mà lại bị người khác làm như nhà mình không bằng.