Hứa Thanh Vân nôn đan dược Trịnh Sở lấy ra, lắc đầu nói: “Đừng phí sức làm gì, không ai có thể chữa nổi đâu”.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết, nghĩ rằng độc băng hỏa là thứ không ai có thể chữa trị được.
Trịnh Sở cười ha hả, nhìn Hứa Thanh Vân nói: “Trừ khi tôi nói là không được, còn lại ai nói cũng không tính”.
Anh nói xong thì bảo Hứa Thanh Vân nuốt đan dược xuống.
Hứa Thanh Vân nuốt đan dược, cơ thể ẩn chứa băng và lửa lần lượt tra tấn cùng với máu độc có tính ăn mòn mạnh, dưới tác dụng của đan dược, dần dần tiêu tan, dần dần biến mất.
Tất cả mọi ngõ ngách trong cơ thể Hứa Thanh Vân đều có thể cảm nhận được rất rõ, có một dòng nước ấm chảy dọc khắp người cô, như thể có người đang dùng cách xoa bóp thoải mái nhất, chậm rãi vuốt ve cơ thể mình.
Chỉ trong chốc lát, cơ thể yếu ớt không sao tả nổi của Hứa Thanh Vân dần dần khỏe lên rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hẳn.
Kỳ Phong Đạo Nhân nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc đó thì bật thốt lên: “Sư phụ cũng là sư phụ, chỉ cần một viên đan dược thôi đã hoàn toàn chữa khỏi bệnh của sư mẫu rồi”.
“Cậu Trịnh quả thật rất lợi hại, không hổ là đầu não của chúng ta”, Thạch Phá Thiên, Trần Hâm cùng lên tiếng, thật lòng khen ngợi sự tài năng của Trịnh Sở.
Bấy giờ cơ thể của Hứa Thanh Vân đã khỏe hơn rất nhiều, máu độc trong người cũng tan biến đi rất nhanh.
Cô nhìn Trịnh Sở với ánh mắt đong đầy sự lo lắng: “Trịnh Sở, anh mau chạy đi, anh không phải là đối thủ của Vương Thành Nhân đâu”.
Trịnh Sở biết Hứa Thanh Vân đang quan tâm mình nên nở nụ cười nhạt, nói: “Yên tâm đi, tôi biết chừng mực mà”.
Vừa nói xong thì đã nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.
Một giọng nói già nua vang lên ngay bên tai mọi người: “Trịnh Sở, uổng công người ta gọi mày là đầu não của tỉnh Thiên Xuyên, không ngờ mày lại lén lút mò đến”.
Kỳ Phong Đạo Nhân, Thạch Phá Thiên, Trần Hâm và Hứa Thanh Vân nghe thấy giọng nói già nua đó thì sắc mặt đồng loạt thay đổi.
Trịnh Sở nhìn sắc mặt của bốn người họ, giọng vẫn bình thản nói: “Một con kiến mà thôi, lại dám ngông nghênh như thế”.
“Ranh con, cậu có biết đây là ai không? Mà lại dám tỏ thái độ như thế”, một người đàn ông trung niên đầu bóng lưỡng, mặc tây trang bên cạnh Vương Thành Nhân hung hăng nói.
Trịnh Sở nghe thấy lời người đó nói thì dùng vẻ mặt khinh thường đáp: “Là ai thì có quan trọng gì, trong mắt tôi thì tất cả cũng chỉ là một con kiến mà thôi”.
Giang Ngô Yến nghe Trịnh Sở bảo thế thì tức giận: “Ranh con, ngày trước cậu tung hoành ngang dọc ở tỉnh Thiên Xuyên vì cậu vẫn chưa gặp được đại sư Vương, nay chạm mặt với đại sư Vương rồi mà cậu vẫn không biết trời cao đất rộng là gì, đúng là đáng chết”.
Tuy lời ông ta nói rất nặng, nhưng lại lần lữa mãi không thấy có ý định ra tay.
Dù sao cũng phải được Vương Thành Nhân cho phép thì ông ta mới dám ra tay, nếu không, có cho ông ta cả trăm lá gan thì ông ta cũng không dám làm bừa.
Sau lưng Vương Thành Nhân là hơn mười nhân vật quyền quý của tỉnh Thiên Xuyên, nghe Trịnh Sở và Giang Ngô Yến đối thoại với nhau như thế thì lưng đều vã mồ hôi lạnh.
Bọn họ đều nhất trí cho rằng Trịnh Sở hoàn toàn không thể đánh lại Vương Thành Nhân, cả một phần trăm cơ hội cũng không có.
Nay trong lòng họ đều lo lắng, không biết Trịnh Sở đắc tội Vương Thành Nhân thế này, liệu ông ta có nổi trận lôi đình sau đó liên lụy đến cả họ cùng chết theo không.
Vương Thành Nhân nhìn Trịnh Sở, híp mắt nói: “Trịnh Sở, đưa ngọc ba màu cho tao, rồi tao sẽ cho mày được chết toàn thây”.
Ông ta nhất định phải giết chết Trịnh Sở, bởi vì Trịnh Sở đã giết chết hai đồ đệ của ông ta.
Vương Thành Nhân không có cảm tình gì với hai đồ đệ của mình, nhưng suy cho cùng vẫn là đồ đệ, không giết Trịnh Sở thì làm sao người ngoài có thể trung thành làm việc cho ông ta được nữa.
Hứa Thanh Vân nghe thấy ngọc ba màu thì nhìn Vương Thành Vân, mặt căng thẳng nói: “Đại sư Vương, Trịnh Sở giao ngọc ba màu cho ông, ông có thể tha cho anh ấy một mạng được không”.
Vương Thành Nhân híp mắt cười nói: “Không thể nào”.
Hứa Thanh Vân nghe thế thì sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.
Cô thầm oán liếc nhìn Trịnh Sở một cái, ý nói Trịnh Sở cứ hay cãi lời cô, bây giờ đã gây ra cái họa lớn thế này rồi, nhưng trong lòng hoàn toàn không hề trách cứ Trịnh Sở làm liên lụy đến mình.
Trịnh Sở không để ý tới ánh mắt của Vương Thành Nhân, anh nhìn Hứa Thanh Vân, thản nhiên cười nói: “Yên tâm, có tôi ở đây thì cô sẽ không sao không mà”.
Giang Ngô Yến nghe Trịnh Sở nói thế, chỉ thấy con người anh quá kiêu căng ngạo màn, phải bày tỏ chút thái độ cho anh xem, bèn nhìn Vương Thành Nhân, nhỏ giọng nói.
“Đại sư Vương này, con người cậu ta quá kiêu ngạo, chi bằng để tôi ra tay, đánh cậu ta tàn phế rồi hẵng ép hỏi tung tích ngọc ba màu, ông thấy sao?”
Giang Ngô Yến rất muốn thể hiện bản thân mình trước mặt Vương Thành Nhân, dùng hành động đó để Vương Thành Nhân nhận mình làm đồ đệ, để thực lực và thế lực của ông ta ngày càng tăng lên.
Dù sao thì sau lưng Vương Thành Nhân vẫn còn một thế lực tập đoàn nước ngoài, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, là một sự tồn tại hùng mạnh ở nước ngoài.
Vương Thành Nhân nghe Giang Ngô Yến nói thì gật đầu: “Đừng ra tay quá nặng, giữ mạng nó lại”.
Ông ta cho rằng Trịnh Sở không phải là đối thủ của Giang Ngô Yến, sợ Giang Ngô Yến bất cẩn giết chết Trịnh Sở.
Dù sao thì thực lực của Giang Ngô Yến cũng rất mạnh, cả Cổ Thế Tuyệt cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Giang Ngô Yến được Vương Thành Nhân chấp nhận bèn hào hứng tươi cười, nụ cười đầy dữ tợn, nhìn Trịnh Sở nói: “Ranh con, mạng chó của cậu nằm trong tay tôi rồi”.
Vừa dứt lời, khí kình lưu chuyển quanh người Giang Ngô Yến, hai tay là đầu con hổ lúc ẩn lúc hiện, đang hung hãn rít gào.
Trịnh Sở nhìn Giang Ngô Yến, mặt bình tĩnh nói: “Ông không xứng để tôi phải ra tay”.
Hứa Thanh Vân không biết Trịnh Sở mạnh đến mức nào, nghe anh nói ra những lời đó thì mặt mày khó chịu nói: “Trịnh Sở, đã là lúc nào rồi mà anh còn có thể nói ra những lời đấy”.
Thạch Phá Thiên với Kỳ Phong Đạo Nhân biết thủ đoạn của Trịnh Sở, nhưng lại không biết Giang Ngô Yến thế nào.
Hai người bọn họ cũng khá là băn khoăn lo lắng, không biết Trịnh Sở có đánh chết Giang Ngô Yến không.
Nhưng trông Trịnh Sở bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra thế này, trong lòng họ lại có cảm giác Giang Ngô Yến thật sự không đủ tư cách để Trịnh Sở ra tay.