Đợi khi Hứa Thanh Vân và Kỳ Phong Đạo Nhân bị võ giả áo đen đưa đến phòng VIP bên cạnh phòng của Vương Thành Nhân.
Kỳ Phong Đạo Nhân nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Vân, lên tiếng hỏi: “Sư mẫu, sư phụ đi đâu rồi?”
Ông ta hỏi xong câu này, thấy Hứa Thanh Vân không nói gì, vẻ mặt thẫn thờ.
Kỳ Phong Đạo Nhân tiếp tục truy hỏi: “Sư mẫu, sư mẫu không gọi sư phụ đến, mấy ngày nữa sẽ chết ở đây thật đấy”.
Hứa Thanh Vân nghe thấy chữ chết, mới hoàn hồn lại.
Cô nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân, biết lần này nếu không có Kỳ Phong Đạo Nhân giúp đỡ, thì cô đã chết rồi.
“Tôi không biết Trịnh Sở đang ở đâu, ông bảo tôi đi đâu tìm?”, giọng Hứa Thanh Vân rất bình thản, dáng vẻ như xem thường sống chết.
Cô thực sự không biết bây giờ Trịnh Sở đang ở đâu, kể cả biết thì cô cũng không thể nào gọi Trịnh Sở đến.
Dù sao Hứa Thanh Vân cũng cảm nhận được thực lực của Vương Thành Nhân rất cường mạnh.
Kể cả mạnh như Kỳ Phong Đạo Nhân, khi đối diện với Vương Thành Nhân, cũng bị ông ta chèn ép.
Kỳ Phong Đạo Nhân tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn Hứa Thanh Vân: “Sư mẫu, sư mẫu nghỉ ngơi cho khỏe đi”.
Ông ta nói xong câu này, định đứng lên rời đi, vừa mở cửa, đã bị một đám võ giả áo đen chặn lại, ra ý bảo ông ta không được đi lại tự do.
Kỳ Phong Đạo Nhân không coi đám người này ra gì, nhưng nghĩ đến Vương Thành Nhân, chỉ đành đóng cửa lại.
Biệt thự nhà họ Tạ ở thành phố Giang Nam.
Tạ Bá Ngọc được biết Vương Thành Nhân xuất hiện, còn bắt Hứa Thanh Vân để ép Trịnh Sở xuất hiện.
Ông ta lo lắng, ra lệnh cho võ giả nhà họ Tạ đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Trịnh Sở.
Bởi vì không gọi được đến số điện thoại của Trịnh Sở.
Nếu không cũng sẽ không phái người tìm kiếm.
Tâm trạng Tạ Bá Ngọc rất nặng nề, kẻ mạnh như Vương Thành Nhân quá mức đáng sợ.
Hai người Trần Hổ và Cổ Thế Tuyệt chỉ là đồ đệ của ông ta thôi.
Nhưng uy danh của hai người này khá lớn.
Nghe nói Cổ Thế Tuyệt chỉ có một phần năm thực lực của Vương Thành Nhân.
Chỉ một phần năm thực lực thôi đã có thể là kẻ mạnh nhất cả một vùng, vậy thì thực lực thực sự của Vương Thành Nhân phải mạnh đến mức nào.
Tạ Bá Ngọc cảm thấy lần này Trịnh Sở gặp phải kẻ địch mạnh rồi.
Lúc này hai người Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn nối đuôi nhau từ ngoài biệt thự đi vào.
Hai người bọn họ cũng làm theo lời dặn của Tạ Bá Ngọc, phái người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Trịnh Sở.
Kết quả tìm kiếm hồi lâu vẫn không biết Trịnh Sở đang ở đâu.
Tạ Mẫn Phong cau mày nghi hoặc, nói: “Ông nội, liệu có phải anh Trịnh biết Vương đại sự đến, không quan tâm đến cả an nguy của vợ, bỏ chạy rồi không?”
Tạ Tiểu Mẫn nghe lời nói của Tạ Mẫn Phong, cau chặt mày: “Mẫn Phong, anh nói vậy là có gì ý? Làm sao anh Trịnh có thể làm ra việc như vậy”.
Cô ta cảm thấy Trịnh Sở không thể nào làm ra chuyện như không quan tâm đến an nguy của vợ, bỏ chạy một mình.
Tạ Mẫn Phong nghe thấy lời của Tạ Tiểu Mẫn, cười ha ha nói: “Em tưởng em là con sâu trong bụng anh Trịnh chắc? Anh ta nghĩ gì em cũng biết?”
Tuy anh ta không biết Trịnh Sở có thực lực cường mạnh, nhưng khi đối diện với kẻ mạnh hơn, chắc chắn sẽ bỏ chạy, đây là bản năng của con người, càng là nhân vật nắm quyền thế thì càng như vậy.
Tạ Bá Ngọc nghe thấy lời của hai người Tạ Mẫn Phong, Tạ Tiểu Mẫn, nghiêm giọng quát: “Đủ rồi, hai cháu cứ tranh cãi chuyện này thì có ý nghĩa gì”.
Ông ta nói xong, dừng lại rồi lại nói: “Thành phố Giang Nam còn chỗ nào chưa tìm kiếm?”
Trong lòng Tạ Bá Ngọc kiên định cho rằng, Trịnh Sở không thể nào rời khỏi thành phố Giang Nam, bây giờ chắc chắn vẫn ở trong thành phố”.
Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy lời của Tạ Bá Ngọc, nhỏ giọng lên tiếng nói: “Núi Cổ Lâm sương mù dày đặc, đi vào sẽ mất phương hướng, không ai dám vào đó tìm kiếm”.
Trước đó khi đi tìm kiếm, Tạ Tiểu Mẫn định đến núi Cổ Lâm tìm, những đám người dưới quyền vừa đi vào đã không tìm được phương hướng.
Cuối cùng tốn rất nhiều sức lực mới đi ra khỏi được núi Cổ Lâm.
Tạ Bá Ngọc nghe thấy lời của Tạ Tiểu Mẫn, trực tiếp đứng lên từ trên sofa da thật, không nói nhiều, rời khỏi biệt thự.
Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Mẫn Phong nhìn bóng dáng Tạ Bá Ngọc rời đi, hét lên phía sau: “Ông nội, ông muốn đi đâu?”
Tạ Bá Ngọc nghe thấy tiếng của hai người, cất giọng nghiêm túc nói: “Các cháu ở yên trong nhà, không được đi đâu hết”.
Vừa dứt lời, ông ta lái chiếc Land Rover màu đen đi về phía núi Cổ Lâm.
Tạ Bá Ngọc lái thẳng một mạch, phải dốc hết sức mới đến được biệt thự trên núi Cổ Lâm trước khi trời tối.
Đến trước biệt thự, ông ta thấy trong biệt thự vẫn sáng đèn, còn có một bóng người đứng ở trong đó.
Trong lòng Tạ Bá Ngọc kích động, cho rằng Trịnh Sở đang ở trong đó, người khác vốn không có chìa khóa của biệt thự.
Ông ta vui mừng phấn khởi đến trước biệt thự, mở cửa đi vào trong.
Lúc Tạ Bá Ngọc mở cửa, đang định gọi một tiếng cậu Trịnh, có chuyện lớn rồi.
Kết quả vẫn chưa lên tiếng, đã nhìn thấy một cô gái gợi cảm yêu mị đứng bên ngoài phòng, ánh mắt đờ đẫn, tràn đầy lực sát thương.
Đây là lần đầu tiên Tạ Bá Ngọc gặp Trần Anh, ánh mắt nghi hoặc, nói: “Cô là ai? Tại sao lại ở trong biệt thự của cậu Trịnh?”
Ánh mắt đờ đẫn của Trần Anh nhìn Tạ Bá Ngọc mấy cái, không nói gì, lập tức phát động tấn công dũng mãnh về phía Tạ Bá Ngọc.
Tạ Bá Ngọc thấy Trần Anh không nói gì mà đã tấn công hùng hổ, vẻ mặt nghiêm túc, thầm than không ổn, lần này cậu Trịnh có thể gặp nguy hiểm khắp nơi thật rồi.
Trong căn biệt thự mà mình tặng cho Trịnh Sở còn có một võ đạo tông sư cảnh giới Hóa Huyền thực lực cường mạnh như này đang dợi Trịnh Sở.
Cũng không biết những nơi khác có bao nhiêu cường giả đang truy tìm tung tích của Trịnh Sở.