Tạ Bá Ngọc mặt đầy nghiêm túc, ông ta nhìn người đàn ông dũng mãnh quăng dao gắm tới rồi nói: “Cậu Trịnh, hai người này để tôi đích thân giải quyết, cậu ở một bên xem náo nhiệt là được rồi”.
Lửa giận trong lòng ông ta đang bừng cháy, muốn tìm nơi phát tiết cho hả giận.
Hôm nay hai tông sư võ đạo nhà họ Tạ ở Thanh Châu xuất hiện ở đây, vừa hay để Tạ Bá Ngọc giết một cách vui sướng.
“Được”, giọng điệu Trịnh Sở bình thản, không coi hai người này ra gì, một khi tình hình bên Tạ Bá Ngọc không ổn, cứ trực tiếp đánh chết.
Ánh mắt Tạ Tiểu Mẫn lo lắng nhìn Tạ Bá Ngọc, lo rằng ông ta không phải đối thủ của hai người này.
Hai người Tạ Nguyên Bưu, Tạ Nguyên Kỳ nhìn thấy Tạ Bá Ngọc dám chủ động tấn công về phía mình, trong lòng đều có chút ngây ngốc.
Ở trong mắt bọn chúng, Tạ Bá Ngọc nhìn thấy con dao găm bay đến, không phải bị dọa sợ đến mức ngã xuống đất, con dao găm đâm xuyên tim mà chết sao?
Dù sao thì bây giờ ông ta đang bị thương nặng, thực lực cũng chỉ đến cảnh giới minh kình mới đúng.
“Hai tên nô tài phản nghịch dám ra tay với chủ nhân”, mái tóc dài màu trắng bạc của Tạ Bá Ngọc không cần gió cũng tự động tung bay, kình khí xung quanh dâng trào mãnh liệt, sát khí tràn ngập bốn phía.
Hai người Tạ Nguyên Kỳ và Tạ Nguyên Bưu nhìn thấy thủ đoạn của Tạ Bá Ngọc, trong lòng kinh ngạc chốc lát, sau đó bọn chúng khôi phục lại bình tĩnh, cười gằn: “Tạ Bá Ngọc, ông cũng già rồi, xuống đất nghỉ ngơi đi!”
Tiếng nói vừa dứt, kình khí trong tay hai người lớn chừng quả bóng rổ, từng quả từng quả tỏa ra uy lực khủng khiếp, đập về phía Tạ Bá Ngọc.
Tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền thông thường chạm vào những quả cầu kình khí này, trong nháy mắt sẽ bị nổ chết.
Thần sắc Tạ Bá Ngọc đầy mạnh mẽ, tốc độ giơ tay rất nhanh, phát huy đến mức độ đỉnh phong trong đỉnh phong.
Thực bây giờ còn dũng mãnh và đáng sợ hơn so với lúc ông ta còn trẻ.
“Đạn nguyên khí”, Tạ Bá Ngọc gào lên giận dữ, cơ thể không ngừng né tránh công kích kình khí của đối phương.
Đến khi ông ta đi đến trước mặt Tạ Nguyên Kỳ và Tạ Nguyên Bưu, hai tay đã hội tụ một đường kình khí cực lớn, chuẩn bị đập về phía hai người, cho bọn họ nổ thành thịt nát.
Hai người Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu vốn chẳng coi thủ đoạn của Tạ Bá Ngọc ra gì.
Nếu bọn họ không nắm chắc phần thắng, làm sao dám đến đánh chết Tạ Bá Ngọc.
Hai người Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu mặt mũi dữ tợn, lộ ra nụ cười lạnh, đồng thời nâng hai tay ấn về phía Tạ Bá Ngọc.
Phụt.
Đạn nguyên khí trong tay Tạ Bá Ngọc nhất thời chịu áp chế cực lớn, không có cách nào di chuyển về phía trước mặt Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu.
Trong lòng ông ta kinh hãi, không ngờ một chiêu này của mình lại bị hai người áp chế, điều này đủ để chứng minh thực lực của hai người thắng hơn ông ta một nước.
Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu cười lạnh: “Tạ Bá Ngọc, ông yên tâm đi đi, người nhà ông lập tức sẽ chạy tới đoàn tụ cùng ông”.
Tiếng nói vừa dứt, hai người đồng thời giơ một cước đầy mạnh mẽ đá về phía ngực Tạ Bá Ngọc.
Bụp.
Cơ thể Tạ Bá Ngọc giống như diều đứt dây, lắc lư đập vào vách tường biệt thự, tạo thành hố sâu trên tường.
Phụt.
Sau khi Tạ Bá Ngọc ngã xuống đất, ông ta phun ra một ngụm máu tươi hòa lẫn mảnh vụn nội tạng.
Ông ta biết mình không thắng nổi hai người Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu.
Hai người rõ ràng đến có chuẩn bị, thực lực có nhỉnh hơn ông ta một bậc, muốn đánh thắng bọn chúng, đối với Tạ Bá Ngọc mà nói thì quá khó khăn.
Tạ Bá Ngọc nhìn Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu đầy bình tĩnh đi về phía Tạ Tiểu Mẫn, ánh mắt ông ta chuyển sang Trịnh Sở, lo lắng nói: “Cậu Trịnh, xin cậu ra tay cứu chúng tôi một mạng”.
Ông ta biết, hôm nay nhà họ Tạ có thể qua được số kiếp này hay không, hoàn toàn quyết định bởi Trịnh Sở.
Nếu Trịnh Sở không có cách nào thắng được Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu, vậy thì đừng nói đến chuyện Tạ Bá Ngọc có thể báo thù được Tạ Bá Kim, nhà ông ta sẽ phải chết ở nơi này.
Hai người Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu nghe Tạ Bá Ngọc nói vậy, bọn chúng chỉ cảm thấy đây là chuyện tiếu lâm buồn cười nhất thế giới.
Tuổi tác Trịnh Sở nhìn cũng không lớn, chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi.
Đàn ông độ tuổi này dù thiên phú võ đạo kinh người thì sao chứ, chẳng lẽ có thể đạt được đến tông sư cảnh giới hóa huyền ở tuổi này.
Dù bây giờ Trịnh Sở thật sự có thể đạt đến cảnh giới tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, vậy thì sao.
Thực lực hai người bọn họ có thể dễ dàng đè ép võ giả tông sư cảnh giới hóa huyền bình thường.
Dù là Tạ Bá Ngọc cũng phải chịu đè ép, một Trịnh Sở nho nhỏ ở trong mắt hai người cũng chỉ là con cá tạp thôi.
Trịnh Sở nghe Tạ Bá Ngọc nói vậy, biểu cảm bình tĩnh không chút sợ hai nói: “Hai con cá tạp này tôi sẽ ra tay giải quyết”.
Hai người Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu nghe thấy Trịnh Sở gọi mình là cá tạp.
Bọn chúng không hề giận dữ, ngược lại cảm thấy buồn cười, cho rằng Trịnh Sở quá tự đại.
“Thằng nhãi, não mày bị hỏng hả?”, Tạ Nguyên Kỳ cười ha ha nhìn Trịnh Sở, giống như đang nhìn một thằng ngốc.
Tạ Nguyên Bưu cười lạnh: “Thằng nhãi, mày giết chết hai đứa cháu của Tạ Bá Ngọc đi, tao có thể cân nhắc tha cho mày một mạng”.
Hắn ta đang chuẩn bị đùa giỡn, để niềm hy vọng duy nhất của Tạ Bá Ngọc đi giết cháu của ông ta, khiến Tạ Bá Ngọc đau đến mức không thiết sống, sau đó giết chết ông ta.
Trịnh Sở nghe hai người Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu nói vậy, giống như nghe thấy câu nói buồn cười nhất thế giới này.
Anh cười ha ha nhìn về phía hai người Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu như đang nhìn thấy hai người chết: “Con kiến hôi cũng dám ra lệnh cho tôi”.
“Đâm đầu vào chỗ chết rồi!”, hai người Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu cảm thấy Trịnh Sở quá ngông cuồng, trước tiên phải đánh cho thừa sống thiếu chết mới được.
Hai người bọn chúng cho rằng Trịnh Sở không đáng nhắc đến, ngay cả chiêu thức công pháp cũng lười thi triển, mà trực tiếp vận dụng sức mạnh thân xác.
Bọn chúng muốn dùng sức mạnh man rợ để đánh Trịnh Sở thừa sống thiếu chết ngay tại đây, cho anh biết không nghe mệnh lệnh của mình thì sẽ có kết quả như thế nào.
Sức mạnh thân xác tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền cũng không phải người bình thường có thể so sánh được, là tồn tại chịu được cả đạn bắn qua.
Bây giờ cả hai đồng thời ra tay, mục tiêu nhắm ngay vào đầu Trịnh Sở, muốn đánh đầu anh nát thành quả dưa hấu.
Trịnh Sở nhìn hai người ra tay, anh cười ha ha: “Cá tạp”.
Lời nói vừa dứt, quả đấm của hai người Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu chỉ còn cách đầu Trịnh Sở mười centimet.