Khi bọn họ nghe thấy đám sinh viên xung quanh nói Tạ Tiểu Mẫn và Trịnh Sở đã đi vào trong núi Cổ Lâm, không hề do dự, họ cũng đi vào trong núi.
Các sinh viên xung quanh thấy bọn họ hoàn toàn không sợ hãi, trong lòng cũng có dũng khí, lần lượt đi vào trong núi Cổ Lâm.
Núi Cổ Lâm sương trắng dày đặc, các sinh viên bình thường vừa bước vào, liền mất phương hướng, không tìm được đường ra.
Bọn họ rất hối hận, sớm biết thế này thì đã không nên đi theo người ta cùng đến nơi này.
Hai người Triệu Mạnh Phúc, Dương Tu đều là võ giả, có thể miễn cưỡnng nhìn rõ đường đi phía trước, nhưng cũng không dễ đi.
Trịnh Sở dẫn ba cô gái Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư đi lên trên núi.
Những chỗ họ đi qua, sương trắng như dẹp sang một bên, có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng ở phía xa.
Hai người Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư nhìn thấy mọi thứ xảy ra trước mắt, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
Bọn họ không hiểu, tại sao núi Cổ Lâm không có gì kỳ lạ, mà người khác lại nói núi Cổ Lâm thần kỳ như vậy, nói cứ như có thể nhìn thấy quỷ ở nơi này vậy.
Một lúc sau, bọn họ lên đến đỉnh núi của núi Cổ Lâm.
“Ấy, sao ở đây lại có biệt thự”, ánh mắt hai người Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư tràn đầy kinh ngạc.
Trước đây bọn họ vốn không biết, trên núi Cổ Lâm có biệt thự.
Tạ Tiểu Mẫn ngắm nhìn căn biệt thự trang hoàng xa hoa, khoang mắt lập tức đỏ ửng.
Cô ta nhớ đến hồi nhỏ, nhớ đến hình ảnh của bố bế bồng cô ta.
Đáng tiếc, bố mẹ bị người ta ám sát chết cùng một ngày, từ đó hai người Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong chỉ có ông nội là người thân.
Trong lúc Tạ Tiểu Mẫn thương cảm, đột nhiên nghe thấy một tiếng phá vỡ không trung từ xa truyền đến.
Tinh!
Bốn tảng đá lớn bằng đứa trẻ sơ sinh đập về phía sau ót của Trịnh Sở, Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư với tốc độ cực nhanh.
Với sức mạnh ẩn chứa trong tảng đá, nếu bị đập trúng thì máu sẽ bắn tung tóe ngay tại chỗ, đầu nổ tung mà chết.
Vẻ mặt của Trịnh Sở lập tức trở nên lạnh lùng, tay phải vung về hướng tảng đá ập đến.
Tinh tinh tinh!
Bốn tảng đá bay đến cực nhanh, giống như gặp phải gió bão lớn, bay ngược về phía người ném ra tảng đá.
Người đàn ông ném ra tảng đá có thực lực mạnh đến mức nào.
Khoảnh khắc tảng đá bắn ngược lại, hắn dẫm mũi chân, lập tức nhảy vọt lên không trung, tránh đòn tấn công ác liệt của tảng đá.
Ầm ầm, ầm ầm!
Tảng đá bị người đàn ông tránh được, đập rơi xuống đất, phát ra sức mạnh kinh người, đập mặt đất ra bốn hố lớn.
Khói bụi bắn khắp nơi, lẫn lộn với sương trắng, vô cùng quỷ dị.
Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy tiếng vang, lúc này đã hoàn hồn lại.
Cô ta nhìn người đàn ông trung niên mặc cả quần áo đen, đầu đội mũ trùm đen ở chỗ cách mười mét, hỏi: “Ông ai là, tại sao muốn mưu hại anh Trịnh?”
Hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư bị tiếng nổ vừa nãy dọa sợ không nhẹ.
Bây giờ tim vẫn đập thình thịch, chỉ sợ không chú ý, sẽ chết ở nơi này.
Trong lòng họ thấy rất kỳ lạ, tại sao người này muốn đối phó Trịnh Sở.
Hay là người này do Triệu Mạnh Phúc phái đến.
Người đàn ông đội mũ trùm đen nghe thấy lời của Tạ Tiểu Mẫn, cười ha ha nói: “Anh Trịnh? Nó là cái thá gì?”
Mục tiêu đến đây của hắn không phải là Trịnh Sở mà là mạng của Tạ Tiểu Mẫn.
Nhưng đã thành thói quen, một khi hắn đã giết người, thì cũng giết luôn toàn bộ người bên cạnh nhân vật mục tiêu, ngay cả chó cũng phải chết.
Thói quen của hắn khiến Tạ Tiểu Mẫn hiểu lầm, tưởng rằng người này đến gây chuyện với Trịnh Sở.
Tạ Tiểu Mẫn nhìn người đàn ông trung niên áo đen, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy ông đến đây rốt cuộc muốn giết ai?”
Cô ta ở thành phố Giang Nam cũng coi như an phận thủ thường, không đắc tội với kẻ nào.
Người đàn ông trung niên áo đen nghe thấy lời của Tạ Tiểu Mẫn, cười lớn ha ha, như nghe thấy chuyện cười kinh thiên: “Cô Tạ, đương nhiên là tôi đến giết cô rồi”.
Hắn vừa nói, bất giác cất bước chân, càng lại gần về phía Tạ Tiểu Mẫn.
Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy câu này, cơ thể bỗng run lên, một nỗi sợ hãi khó hiểu lan đến toàn thân.
Tạ Thiên Thuận nhìn phản ứng của Tạ Tiểu Mẫn, cười ha ha nói: “Hôm nay cô chết cũng không phải oán giận, sẽ có nhiều người chết cùng cô”.
Hắn vừa dứt lời, vận hành khí kình trong cơ thể, định giải quyết đám người Tạ Tiểu Mẫn và Trịnh Sở.
Tạ Tiểu Mẫn nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tạ Thiên Thuận, lên tiếng hỏi: “Tại sao ông muốn giết tôi? Có thể nói cho tôi biết không?”
Cô ta rất hiếu kỳ, tại sao có người lại bỗng dưng muốn giết mình, rõ ràng cô ta không đắc tội với người nào.
Tạ Thiên Thuận cười ha ha, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường và ngạo mạn: “Nể tình cả nhà cô sắp chết hết, tôi sẽ nói cho cô biết”.
“Tôi nhận lệnh của Tạ Bá Kim, đến giết cô, còn về Tạ Bá Ngọc và Tạ Mẫn Phong, e rằng hiện giờ cũng đã chết rồi”.
Tạ Tiểu Mẫn nghe lời của đối phương, đầu óc lập tức trống rỗng.
Tạ Bá Kim là ông trẻ của cô ta, là em trai ruột của Tạ Bá Ngọc.
Kết quả ông trẻ này, hưởng phúc nắm quyền ở xa tận Thanh Châu lại phái người đến thành phố Giang Nam giết bọn họ.
Điều này khiến Tạ Tiểu Mẫn nhất thời không thể chấp nhận, cảm thấy quá hoang đường.
Hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư nghe thấy cuộc nói chuyện của Tạ Thiên Thuận và Tạ Tiểu Mẫn, trong lòng vô cùng ấm ức.
Bọn họ chỉ đến đây chơi, kết quả lại vì Tạ Tiểu Mẫn mà cùng chết ở đây.
Bây giờ hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư chỉ có thể trốn chặt phía sau Trịnh Sở, chỉ như vậy mới có chút cảm giác an toàn.
Tạ Thiên Thuận lạnh lùng cười nhìn Tạ Tiểu Mẫn, cười ha ha nói: “Tôi đã nói hết điều cần nói rồi, bây giờ cô có thể an nghỉ rồi”.
Vừa dứt lời, liên tiếp vô số luồng khí kình như mây ập về phía đám người Trịnh Sở và Tạ Tiểu Mẫn.
Những luồng khí kình này như viên đạn, mang theo sức mạnh hào hùng và tộc độ cực nhanh tấn công ra.
Lúc này Tạ Tiểu Mẫn đâu còn có tâm tư sợ hãi, đầu óc cô ta trống rỗng, thực sự không hiểu Tạ Bá Kim, ông trẻ của mình có lý do gì mà phải giết cả nhà bọn họ.
Hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh quỷ dị này, đều thét lên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Sắc mặt Trịnh Sở vẫn bình thản, không hề có chút sợ hãi, nhìn Tạ Thiên Thuận, tay phải vung về phía hư không.