Đạo trưởng Nguyên Ngọc có danh tiếng vô cùng lớn ở Hoa Hạ, vô số ông lớn nghe thấy tên của đạo trưởng Nguyên Ngọc thì đều lộ ra vẻ kính trọng.
Đáng tiếc ba năm trước đạo trưởng Nguyên Ngọc đã biến mất một cách thần bí.
Không có ai biết ông ta đã đi đâu, có lời đồn nói rằng đạo trưởng Nguyên Ngọc đã chết trong khi quyết đấu với một đạo trưởng khác.
Ngay khi tin tức này được lan truyền thì thiên hạ đã chấn động, không ai có thể tin được, dù sao đạo trưởng Nguyên Ngọc cũng có thực lực cảnh giới thuật pháp chân nhân.
Ông ta chẳng khác gì thần tiên trong truyền thuyết.
Trịnh Sở không hề để ý đến lời nói của Lưu Cự Minh, chỉ ngay lập tức giơ tay ra muốn lấy viên ngọc ba màu trong miệng thi thể.
Thấy vậy, Lưu Cự Minh liền nói: "Anh bạn, nếu như anh lấy ngọc ba màu ra thì thi thể của đạo trưởng Nguyên Ngọc sẽ không còn nữa".
"Chẳng lẽ anh muốn thi thể này biến thành hung thi?", Trịnh Sở chậm rãi nói, trong lúc nói chuyện thì viên ngọc ba màu đã rơi ra khỏi miệng của đạo trưởng Nguyên Ngọc.
Trong nháy mắt thi thể của đạo trưởng Nguyên Ngọc đã hóa thành một bãi thi thủy, toát ra mùi tanh tưởi nồng đậm tràn ngập khắp hang động.
Trịnh Sở nhìn thấy thi thể đạo trưởng Nguyên Ngọc hóa thành thi thủy thì khẽ nói: "Yên nghỉ đi".
Anh vừa dứt lời thì đã bỏ đi, không nhìn lại hang động nữa.
Lưu Cự Minh không được dứt khoát như Trịnh Sở, thấy Trịnh Sở rời đi, anh ta quỳ trên mặt đất quỳ lạy đạo trưởng Nguyên Ngọc đã bị hóa thành thi thủy ba lần.
Sau khi quỳ lạy, Lưu Cự Minh cảm thấy bầu không khí trong hang quá u ám cho nên liền lập tức đứng dậy sải bước đến bên cạnh Trịnh Sở.
Sau khi Trịnh Sở và Lưu Cự Minh rời khỏi hang động, một ngọn lửa mờ ảo đã xuất hiện trên tay Trịnh Sở.
Ngọn lửa bùng cháy trong lòng bàn tay của Trịnh Sở trong chốc lát, cuối cùng lại giống như một đóa hoa đỏ rực theo gió bay vào trong hang động.
Ầm!
Ngay lúc đóa hoa lửa bay vào trong hang động thì đã có tiếng nổ vang truyền ra ngoài, toàn bộ hang động lập tức chìm trong biển lửa rồi nhanh chóng sụp đổ.
Lưu Cự Minh thấy thuật pháp của Trịnh Sở có cảnh giới rất cao, chỉ biến ra một ngọn lửa nhỏ cũng có uy lực đáng sợ như vậy.
Anh ta nghiêm túc hỏi: "Anh bạn, anh là người của núi Long Hổ sao?"
Lưu Cự Minh cảm thấy sức mạnh hủy diệt và sự lãnh đạm của Trịnh Sở rất giống với các đạo sĩ ở núi Long Hổ.
Trịnh Sở thờ ơ nói: "Không phải".
Nói xong anh thản nhiên bước xuống núi.
Lưu Cự Minh đi theo phía sau kêu to: "Anh bạn đến từ môn phái nào?"
Trong lòng anh ta cảm thấy rất kỳ quái, nếu như Trịnh Sở không phải là người của núi Long Hổ cũng không phải là người của núi Võ Đang vậy thì anh là người của môn phái nào chứ?
Trịnh Sở bình thản nói: "Không môn không phái".
Trong khi nói thì bóng dáng của anh và Trần Anh đã biến mất khỏi khu vực, rất nhanh đã rời khỏi núi cổ.
Lưu Cự Minh nhìn theo bóng lưng rời đi của Trịnh Sở, tự nhủ: "Lần này mình đến đây cũng không vô ích, sau khi trở về cũng có thể giả bộ oai phong với sư môn. Về phần anh bạn kia, nếu như sau này có duyên gặp lại thì chắc chắn mình sẽ báo đáp xứng đáng".
Nói xong lời này, anh ta cũng đi xuống núi.
Sau khi Trịnh Sở và Trần Anh rời núi cổ, họ ngay lập tức bắt một chiếc taxi đến thành phố Giang Nam.
Hai người họ mất năm giờ đồng hồ từ thành phố Nam Kiến đến thành phố Giang Nam.
Lúc Trịnh Sở đến núi Cổ Lâm ở thành phố Giang Nam thì đã hơn tám giờ tối, trời đã tối hẳn.
Núi Cổ Lâm đã được Trịnh Sở bày trận, ngay cả ban đêm sương mù vẫn dày đặc khiến cho người ta cảm thấy rất quỷ dị.
Lúc ban đầu còn có một số sinh viên đại học đến núi Cổ Lâm để bí mật hẹn hò, bây giờ đã không còn ai đến đây nữa.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng kỳ quái trên núi Cổ Lâm dọa sợ.
Trịnh Sở cùng Trần Anh đi về phía con đường dẫn lên núi Cổ Lâm.
Bây giờ Trần Anh đã trở thành con rối của Trịnh Sở nhưng những người khác không biết về điều đó.
Nếu Hứa Thanh Vân nhìn thấy anh dẫn về nhà một người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp thì nói không chừng sẽ gây ra hiểu lầm lớn.
Cho dù không xảy ra chuyện hiểu lầm thì anh cũng không thể để cho Hứa Thanh Vân ở chung với một con rối không có linh hồn.
Tốt hơn hết là để Trần Anh sống trong biệt thự trên núi Cổ Lâm, nhân tiện canh gác khu vực núi Cổ Lâm.
Dù sao thực lực của Tiểu Hắc bây giờ vẫn còn quá yếu, nếu như có kẻ địch mạnh mẽ xông tới thì nó cũng không thể bảo vệ được nơi này.
Nghĩ vậy, Trịnh Sở lại càng đi lên núi nhanh hơn.
Biệt thự trên núi vẫn giống y hệt như lúc anh rời đi, không có gì khác biệt.
Sự khác biệt duy nhất đó chính là nơi này sau này sẽ không có người đến quét dọn nữa.
Trịnh Sở lấy chìa khóa biệt thự ra mở cửa và dẫn Trần Anh vào biệt thự.
Sau khi để Trần Anh ngồi trên ghế sô pha, Trịnh Sở không tiếp tục ra lệnh cho Trần Anh nữa mà chỉ ngồi xếp bằng trên ghế sô pha bắt đầu hấp thụ linh lực do trận tụ linh trên núi Cổ Lâm thu thập được.
Rất nhanh sau đó lại có một làn khói trắng mà mắt thường có thể nhìn thấy được chậm rãi chảy vào trong cơ thể của Trịnh Sở.
Linh lực nồng đậm càng trở nên tinh túy nồng đậm hơn sau khi chạy qua hạt châu đen tuyền trên ngực Trịnh Sở.
Lúc này tứ chi xương cốt của Trịnh Sở đều được linh lực tẩm bổ, thực lực cũng dần dần được nâng cao.
Sau nửa giờ, Trịnh Sở đang ngồi xếp bằng hấp thu linh lực đã mở mắt ra với một nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt.
Toàn bộ linh lực do trận pháp tụ linh núi Cổ Lâm thu thập mấy ngày nay đã bị Trịnh Sở hấp thụ hoàn toàn.
Cùng với sức mạnh đặc biệt của hạt châu đen tuyền, Trịnh Sở cũng đã sắp thăng cấp, tiến thẳng lên cảnh giới trúc cơ trung kỳ.
Bởi vì Trịnh Sở ở thế giới tu tiên đã là độ kiếp tiên tôn cho nên có thể dễ dàng đột phá cảnh giới hơn người bình thường.
Nói cách khác, người tu tiên bình thường không thể đột phá cảnh giới một cách đơn giản như vậy.
Sau khi đạt đến cảnh giới trúc cơ trung kỳ, Trịnh Sở liền cầm chìa khóa biệt thự rời đi.
Về phần Trần Anh, anh để cô ta ở lại bảo vệ biệt thự.