Anh mở cửa phòng, đi ra ngoài, liền nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu xanh lam đang đậu ở ngoài cửa.
Chu Trang Tiêu ngồi ở ghế lái, nhìn thấy Trịnh Sở đi ra, trên mặt mang theo nét tươi cười: “Cậu Trịnh, không quấy rầy giấc ngủ của cậu chứ?”
Vẻ mặt Trịnh Sở thờ ơ nói: “Không đâu”.
Khóe miệng Chu Trang Tiêu mang theo ý cười, cung kính nói: “Cậu Trịnh, đã tìm được tung tích của ngọc ba màu rồi, chúng ta đi ngay bây giờ chứ?”
Bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng đưa Trịnh Sở đến động Thiên Tử, để Cổ Thế Tuyệt giết Trịnh Sở càng sớm càng tốt, sau đó tranh thủ thời gian rời khỏi thành phố Giang Nam.
Bằng không tối nay nghe tiếng quan hệ của vợ mình và Cổ Thế Tuyệt, Chu Trang Tiêu sẽ không thể ngủ được, ông ta không thể nào chịu đựng được loại đau đớn tinh thần này.
Trịnh Sở đáp lại một tiếng, ngồi vào ghế lái phụ của chiếc Mercedes-Benz, để Chu Trang Tiêu đưa anh đến động Thiên Tử.
Chu Trang Tiêu vốn rất mạnh dạn, đã nghĩ sẵn sẽ đối đáp như thế nào với lý do thoái thác của Trịnh Sở.
Từ lúc thực hiện kế hoạch, thể xác và tinh thần của ông ta không hiểu sao lại sợ hãi, tay cầm vô lăng luôn run rẩy.
Trịnh Sở nhìn ra biểu hiện bất thường của Chu Trang Tiêu, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Trang Tiêu lắc đầu cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là tối qua ngủ không ngon”.
Trịnh Sở thấy Chu Trang Tiêu không nói, cũng không gặng hỏi.
Anh đã cho Chu Trang Tiêu cơ hội, bản thân ông ta không biết trân trọng cũng không trách người khác được.
Rất nhanh, Chu Trang Tiêu đã lái xe đến cổng của điểm tham quan du lịch.
Lúc này mới hơn bảy giờ sáng nhưng trước cổng điểm tham quan du lịch đã có hàng chục chiếc ô tô hạng sang bạc triệu đậu ở đó.
Trịnh Sở nhìn lướt qua, có một vài biển số xe không phải của thành phố Giang Nam, mà là của thành phố Thanh Nham, thành phố Nam Kiến.
Chu Trang Tiêu đậu xe xong, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Cậu Trịnh, chúng ta đi thôi”.
Ông ta không thể chờ đợi được nữa muốn đưa Trịnh Sở đến động Thiên Tử luôn, để Cổ Thế Tuyệt nhanh chóng giải quyết Trịnh Sở, để vợ mình bớt bị làm nhục.
Trịnh Sở nhìn thấy Chu Trang Tiêu nóng lòng sốt ruột như vậy, liền nhàn nhạt nói: “Đi thôi!”
Trong lúc nói, anh đã cất bước, chậm rãi đi về phía động Thiên Tử.
Trịnh Sở cũng đã sống ở thành phố Giang Nam được vài năm, đương nhiên đã từng đến điểm tham quan du lịch này, biết đường đi đến động Thiên Tử như nào.
Chu Trang Tiêu đi theo sau Trịnh Sở, không kiềm chế nổi nụ cười trên mặt.
Nghĩ đến việc sau khi Trịnh Sở chết, Tạ Bá Ngọc không còn chỗ dựa, nhà họ Chu sẽ có thể trở thành người nắm quyền của thành phố Giang Nam.
Lúc Trịnh Sở đến động Thiên Tử, nhìn thấy hàng chục người mặc quần áo đắt tiền, trên đầu trên tay đeo đủ các loại trang sức bằng vàng bạc châu báu đắt tiền.
Đám người này đã đến động Thiên Tử được hơn một tiếng.
Vẫn luôn thấp giọng thảo luận rốt cuộc là nhân vật nào lại có thể khiến đích thân Cổ Thế Tuyệt ra tay.
Phải biết rằng thân phận của Cổ Thế Tuyệt chính là đại đệ tử của Vương Thành Nhân.
Vương Thành Nhân là ai chứ, đó là người nằm trong top ba mươi của bảng xếp hạng tông sư Hoa Hạ.
Nhân vật kiểu này ở Hoa Hạ tùy tiện động chân động tay, có thể khiến cả Hoa Hạ rung chuyển.
Đệ tử của nhân vật như vậy đương nhiên sẽ vô cùng mạnh.
Để giải quyết một ai đó, tùy tiện mở lời sẽ lập tức có người tranh lên làm trước.
Rất nhanh, bọn họ nhìn thấy phía trước Chu Trang Tiêu là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai chừng hai mươi tuổi, lập tức ngây ra.
Lúc này Thạch Phá Thiên cũng ở đây, ông ta nhìn Trịnh Sở đi tới, trong lòng nghi hoặc, lên tiếng hỏi: “Chàng trai, cậu đến đây làm gì?”
“Đây không phải là nơi cậu nên tới”, Thạch Phá Thiên cho rằng cho dù Trịnh Sở rất lợi hại, nhưng cũng không thể là đối thủ của Cổ Thế Tuyệt.
Cổ Thế Tuyệt cũng sẽ không đấu tay đôi với một người trẻ tuổi như Trịnh Sở, sẽ làm nhục thân phận tông sư của ông ta.
Trịnh Sở nghe thấy những lời của Thạch Phá Thiên, nhàn nhạt đáp lại: “Đến đây lấy đồ”.
Lúc này Chu Trang Tiêu vẫn không dám lật mặt với Trịnh Sở, dẫu sao võ công của Trịnh Sở vẫn còn đấy.
Bây giờ lật mặt, ở khoảng cách gần như vậy, chờ đợi ông ta chắc chắn là cái chết.
Ông ta cười ha ha nói: “Cậu Trịnh, tôi vào động Thiên Tử lấy ngọc ba màu, cậu đợi một lát”.
Chu Trang Tiêu nói xong lời này, ông ta sải bước về phía động Thiên Tử.
Thạch Phá Thiên nhìn thấy phản ứng của Chu Trang Tiêu, rõ ràng là dụ Trịnh Sở đến đây.
Ông ta không nói gì, dẫu sao nhà họ Thạch cũng là một gia tộc lớn ở thành phố Nam Kiến, nhưng trong mắt Cổ Thế Tuyệt cũng chẳng là gì.
Nếu lên tiếng nhắc nhở Trịnh Sở, cái mạng này của Thạch Phá Thiên chắc hẳn cũng sẽ chết ở đây cùng Trịnh Sở.
Thạch Phá Thiên chỉ có thể thầm than thở đầu óc của Trịnh Sở không linh hoạt, bị người khác lừa cho thảm rồi.
Trong động Thiên Tử, quầng sáng ngũ sắc trên đỉnh núi đá, cây thạch trúc không ngừng lấp lánh, phản chiếu bên trong giống như cõi thần tiên.
Cổ Thế Tuyệt thân thể cường tráng, mặc áo ngắn tay màu đen, ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt tu luyện công pháp của riêng mình.
Ông ta từ chỗ của Vương Thành Nhân học được không ít kỹ năng.
Cho dù là mười Trần Hổ cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Huống hồ trên người Cổ Thế Tuyệt còn có một pháp bảo nhỏ, tốt hơn rất nhiều so với miếng ngọc đen của Trần Hổ.
Trong lòng ông ta vô cùng tự tin có thể giết chết Trịnh Sở ở đây.
Chu Trang Tiêu chậm rãi đi vào trong động Thiên Tử, vẻ mặt thận trọng, giọng điệu kính cẩn: “Cổ đại sư, thằng nhãi đó đã bị tôi lừa đến đây rồi”.
“Bên ngoài những người quyền quý đều đã đến cả rồi chứ?”, Cổ Thế Tuyệt lạnh nhạt nói.
Chu Trang Tiêu lắc đầu, cố tỏ vẻ đáng thương: “Người nhà họ Tạ không tới”.
“Nhà họ Tạ? Ý cậu là nhà họ Tạ bị trục xuất khỏi Thanh Châu, đến thành phố Giang Nam định cư?”, Cổ Thế Tuyệt lạnh lùng nói.
Chu Trang Tiêu liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là nhà họ Tạ đó”.
Cổ Thế Tuyệt cười ha ha nói: “Nhà họ Tạ ở Thanh Châu ở trước mặt sư phụ tôi cũng chỉ là một đám cặn bã, một chi cỏn con này lại dám không tới”.