Lưu Tổ Doanh nhìn thấy Tôn Hàn Y có thái độ tốt với Trịnh Sở, trong lòng thầm than không ổn, mới vừa hiểu sai ý, hôm nay khả năng sẽ gặp phiền phức lớn.
Trong lòng anh ta hối tiếc, sớm biết lúc trước nên có thái độ tốt với Trịnh Sở.
Sau khi chờ đám người Trịnh Sở, Tạ Bá Ngọc, Tôn Hàn Y rời đi, mọi người ở đây mới bắt đầu mở miệng nhỏ giọng bàn tán.
“Anh Trịnh kia rốt cuộc là nhân vật nào thế?”
“Ai biết được, vậy mà lại khiến cho cô Tôn có thái độ tốt như vậy”.
“Không chừng là cô Tôn nhìn trúng anh ta rồi”.
“Lời này đừng nói lung tung, chết người đấy”.
Khi đám người nhỏ giọng bàn luận một hồi thì phát hiện Lưu Tổ Doanh vẫn còn đang nằm trên đất, bọn họ lập tức im miệng không nói nữa, sau đó đi thang máy rời khỏi nơi này.
Không bao lâu.
Đám người Trịnh Sở, Tôn Hàn Y, Tạ Bá Ngọc đã đến văn phòng làm việc của Tôn Hàn Y.
Phòng làm việc của Tôn Hàn Y rất lớn, khoảng chừng năm mươi mét vuông, bên trong bày biện tất cả đồ dùng cần thiết thường ngày.
Thậm chí ngay cả giường ngủ cũng có, hoàn toàn không khác gì một căn nhà.
Sau khi Tôn Hàn Y đi vào trong phòng làm việc, cô ta bảo hai người Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc ngồi trên ghế sofa bằng da thật, sa đó vỗ tay.
Bốp bốp bốp.
Tôn Hàn Y vỗ tay xong, một cô gái mặc đồ vest tay cầm một chiếc hộp gỗ rách tả tơi, dáng vẻ đầy cung kính đi đến trước mặt Tôn Hàn Y.
Tôn Hàn Y nhận lấy hộp gỗ rồi nói: “Không có sự cho phép của tôi, không ai được đi vào”.
“Rõ, thưa cô chủ”, cô gái nghe thấy lời của Tôn Hàn Y thì lập tức đáp lại rồi đi ra, cô ta đứng chắn trước cửa, không để cho người khác đi vào đây.
Sau khi Tôn Hàn Y bảo cô gái ra khỏi phòng làm việc, cô ta đặt chiếc hộp gỗ lên bàn kính, chuyển tới cho Trịnh Sở đang ngồi đối diện và nói.
“Anh Trịnh, đây là vật của một người bạn nọ chuyển cho tôi, anh nhìn xem thứ đồ này thế nào?”
Trịnh Sở cũng không vội mở chiếc hộp gỗ cũ nát xem bên trong có phải thứ đồ tốt hay không, anh bình thản nói: “Sao cô biết chọn tôi đến thưởng thức thứ đồ này?”
Anh cảm thấy biểu hiện của mình ở đây rất bình thường, nếu phải nói không tầm thường thì là vào thời điểm ở đại hội đổ thạch, khi đó anh đã thu được hồng ngọc thủy tinh giá trị có tiền cũng không mua nổi.
Nhưng hồng ngọc thủy tinh mình lấy được cũng không thể chứng minh cái gì, chỉ có thể nói mình may mắn chứ không hề đại diện điều gì khác.
Tôn Hàn Y nhìn Trịnh Sở, ánh mắt đầy ma mị: “Bởi vì tôi đã quan sát anh”.
Cô ta nói xong liền ngừng một chút rồi mới nót tiếp: “Trước đó biểu hiện của anh ở đại hội đổ thạch có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng biểu hiện của anh ở đại hội đấu giá không thể nói là ngoài ý muốn được”.
Trước đó Tôn Hàn Y nghe nhân viên bảo bậc thầy đổ thạch Mã Thiên Bồi nói sẽ không đưa ra hàng quặng, mà mở ra hồng ngọc thủy tinh.
Trong lòng cô ta liền có chút tò mò, cô ta muốn biết rốt cuộc đó là người như thế nào mà ánh mắt lại nham hiểm như vậy, ngay cả Mã Thiên Bồi cũng gặp khó khăn trong tay anh.
Đến khi Tôn Hàn Y biết được là một chàng thanh niên, trong lòng cô ta liền thất vọng, cho rằng Trịnh Sở cũng chỉ là may mắn thôi.
Kết quả là biểu hiện của Trịnh Sở ở phòng đấu giá khiến Tôn Hàn Y cảm thấy Trịnh Sở cũng không phải hạng người bình thường.
Bút lông hồng ngọc kia nếu không phải Trịnh Sở mở miệng kêu giá, đoán chừng sẽ không ai biết định giá bao nhiêu, mọi người đều cho rằng đó chỉ là một chiếc bút lông vô dụng mà thôi.
Còn Vương Nhất Pháp vốn chẳng có mắt nhìn, chỉ là gã đang cạnh tranh ác ý với Trịnh Sở.
Trịnh Sở nghe xong lời Tôn Hàn Y nói, vẻ mặt anh bình tĩnh từ từ mở chiếc hộp gỗ rách nát ra.
Vào lúc Trịnh Sở mở hộp gỗ ra, ánh mắt Tôn Hàn Y nhìn chăm chú vào anh, cô ta muốn xem Trịnh Sở biểu hiện gì trên khuôn mặt.
Tạ Bá Ngọc thấy Tôn Hàn Y phản ứng không bình thường, trong lòng liền hứng thú, ông ta tò mò xem bên trong hộp gỗ rốt cuộc là món đồ gì có thể khiến Tôn Hàn Y có biểu hiện này.
Trịnh Sở mở hộp gỗ kia thì nhìn thấy bên trong hộp gỗ đặt một bức tượng hổ con khắc từ gỗ kim ti nam.
Bức tượng gỗ hổ con kia không lớn, cỡ chừng mười xentimet, nhưng chạm trổ trông rất sống động, mang vẻ oai phong lẫm liệt.
Khi Tôn Hàn Y nhìn thấy bức tượng gỗ hổ con này, trên mặt mang vẻ cười nhạt, cô ta nói: “Anh Trịnh, anh cảm thấy bức tượng nhỏ này thế nào?”
Bức tượng này là lúc trước một người bạn đạo trưởng nhờ cô ta đấu giá bút lông hồng ngọc tặng cho cô ta.
Người bạn đạo trưởng kia nói bức tượng này là một bảo bối, còn công hiệu thì không nói.
Tôn Hàn Y thấy là bảo bối, sống chết không cần, nhưng hết lần này đến lần khác đạo trưởng kia cho rằng Tôn Hàn Y không muốn chính là xem thường hắn.
Lúc này Tôn Hàn Y mới nhận bức tượng gỗ này.
Sau khi nhận lấy tượng gỗ, quả thật Tôn Hàn Y không nhìn ra khối gỗ này rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ.
Tôn Hàn Y muốn để cho Trịnh Sở xem tượng gỗ này thần kỳ ở đâu.
Trịnh Sở nhìn tượng gỗ, anh thấy bên trong tượng gỗ hàm chứa một tia linh lực.
Về bản chất tượng gỗ này không phải một thứ đồ trưng bày, mà là một món đồ giống pháp bảo nhỏ, có thể bảo vệ cơ thể.
Trịnh Sở mở miệng nói: “Tượng gỗ này quả thật là một món bảo bối có thể bảo vệ sức khỏe của cô, giúp cô kéo dài tuổi thọ, không tai họa không khó khăn”.
Tôn Hàn Y nghe Trịnh Sở nói vậy, tâm tình kích động: “Anh Trịnh, lời anh nói thật là thật sao?”
Cô ta cảm thấy nếu như tượng gỗ thật sự có công hiệu lợi hại như vậy, quả thật còn đáng tiền hơn so với khối tài sản mấy trăm triệu của cô ta.
Trịnh Sở gật đầu nói: “Từ trước đến giờ tôi không gạt người”.
Lúc này Tôn Hàn Y lại có hơi lo lắng, cô ta cảm giác liệu Trịnh Sở có nói bây bạ hay không.
Suy cho cùng lời trong miệng anh nói lợi hại nhưng chưa từng thử nghiệm qua, làm sao biết thật giả.
Ngộ nhỡ công hiệu mà Trịnh Sở nói không giống với công hiệu của tượng gỗ này thì sao?
Trịnh Sở nhìn thấy mặt Tôn Hàn Y lộ vẻ nghi hoặc, anh cười ha ha nói: “Chiếc bút lông hồng ngọc kia cũng là của bạn cô chứ”.
Anh có thể cảm nhận được mùi rượu và linh lực phát ra trên thân chiếc bút lông hồng ngọc kia giống y đúc mùi rượu và linh lực phát ra trên tượng gỗ này.