Lúc này Trần Quân vội vàng đi ra, thấy người tới là Thiếu nữ hắn liền chạy nhanh tới phía nàng hô:.
"Uyên Nhi!! Ta rất lo lắng cho nàng, ta định hôm nay dù có phá tan cái thành này, nhất quyết tìm ra nàng"
Trần Quân đứng nhìn hai chủ tớ ôm nhau mà muốn nhào vô, nhưng hắn cũng biết tình tỷ muội lâu năm của hai nàng, sống qua kiếp nạn gặp lại tất nhiên phải ôm ấp rồi nên để cho họ không gian riêng tư.
Hai thiếu nữ ôm ấp cũng đã lâu, lúc này thiếu nữ kia nghe tiếng thì quay sang.
Nhìn thấy là Trần Quân, Nhã Uyên nhảy ào vào ngực hắn khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt:
"Quân Chàng! Ta tưởng sẽ không gặp lại được chàng nữa, ta rất sợ"
Trần Quân bị biểu hiện nàng làm cho động lòng, cảm động ôm chặt lấy nàng cũng không nói gì, Nhã Uyên cũng nằm trong lòng tình lang khiến nàng quên hết mọi thứ.
Sau một quãng thời gian ôm ấp khá dài Trần Quân mới hỏi:
" mấy hôm nay nàng đi đâu, còn cha nàng có bị sao không"
Lúc này từ ngoài cổng bước vào một người phụ nữ mặc một bộ quần áo tơ lụa mỏng màu đen Tôn lên thân hình đẩy đà, làm rộ ra đường cong tinh tế đầy quyến rũ của người phụ nữ.
Trần Quân đang nói chuyện bỗng nghe tiếng chân bước vào, hắn ta định thần nhìn kỹ, người đó là một người vóc dáng trung bình, mặt che khuất vuông lụa màu đen, chỉ để lộ ra hai lỗ thủng đủ để nhìn.
Từ hai lỗ thủng ấy hai tia sáng sắc lạnh bắn về phía cậu ta.
Một giọng nói không kém lạnh lùng từ sau vuông lụa vang lên:
"nhãi con, dám đánh cắp trái tim của cháu gái ta, ngươi làm sao giải thích với ta"
Nhã Uyên ở bên thấy vậy liền chạy qua kéo tay áo làm nũng nói:
"bà bà! Thôi mà, anh ấy rất yêu con và con rất yêu anh ấy, bà đừng giận"
Trần Quân lúc này mới kịp phản ứng nhấc chân chạy tới vui cười nói:
"Trần Quân ra mắt bà nội, cháu là chồng của Nhã Uyên, chúng cháu yêu nhau thật lòng mong bà hợp tác cho hai đứa"
"cháu có thể mất đi bất kỳ thứ gì thậm chí cháu có thể chết, riêng Uyên nhi thì không thể"
Nghe hai người nói qua nói về bà nội Nhã Uyên cũng thấy có gì đó mềm lòng, bà cũng là một người con gái, biết nếu chia lìa đôi lứa chỉ làm khổ cho tất cả.
Với lại bà cũng nhìn thấy thanh niên trước mặt này anh tuấn bất phàm căng cơ rất tốt, là một tiềm năng đang tỏa sáng.
Nhưng bà vẫn muốn thử lòng trần quân liền nói:
" muốn làm Lê gia con rễ đâu có dễ, phải biết Lê gia ta ở thần.. À không! Lê gia ta là một gia tộc rất là nghiệm khắc trong việc kết thân ngươi có cái gì mà đòi lấy cháu ta"
Trần Quân nghe xong có chút sững sờ nhưng liền cười "ha ha" thanh đổi sắc mặt quang minh lẫm liệt trả lời:
"cháu mặt dù bây giờ chưa có thế lực, không có nắm quyền thiên hạ, nhưng cháu tin tưởng mình một ngày nào đó dẫm lên thế giới này. Người phản đối giết"
Tâm trạng Hắn quá là không vui, mình như một con kiến đi tới đâu cũng gặp người khinh thường, còn bị người ta trả thù không có cách nào chống đở. Trần Quân quyết định đợt này phải luyện đan luyện khí, thực lực mới tăng lên được.