Cho dù là gần đây, còn là Khí Thánh, Phương Nha Tử ngàn năm trước!
Mục Vân lại có thể hai tay khắc ấn.
Ngoài cửa, Tần Mộng Dao còn kém chút hô lên một tiếng kinh ngạc.
Hai tay khắc họa khế văn, thủ đoạn như vậy, nàng căn bản chưa từng nghe nói qua.
Mà giờ khắc này, Mục Vân không có một tia lo lắng nào.
Khắc hoạ khế văn đối với hắn mà nói, thực sự đơn giản tựa như ăn cơm uống nước.
Chỗ hắn lo lắng là biện pháp luyện khí trong Tru Tiên Đồ, đến cùng đúng hay không.
Nếu như sai, vậy lần thứ nhất hắn luyện khí, có thể vô cùng mất mặt, mà lại còn là trước mặt đồ đệ mình vừa mới thu nhận.
- Hô...
Không cần bao lâu, Mục Vân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm:
- Tốt rồi!
- Thật... Rồi?
Tốt rồi?
Tề Minh vừa mới hít sâu một hơi, lần nữa bị chấn động một cái.
Nhanh như vậy đã xong rồi?
Hắn nhớ mang máng, khi còn bé nhìn phụ thân khắc hoạ khế văn, ít nhất cũng cần một ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng cũng là rất thường gặp.
Chỉ là Mục Vân nhanh như vậy đã khắc hoạ xong!
- Khắc hoạ khế văn, quan trọng nhất là dùng tâm, nhất tâm nhị dụng, nhất tâm thiên dụng, những chuyện này về sau, ngươi tự nhiên sẽ làm được, cũng không cần quá kinh ngạc!
Tề Minh nghe được lời dạy bảo của Mục Vân, nhẹ gật đầu.
Tuy nói như thế, nhưng tốc độ đập của trái tim của Tề Minh lại càng lúc càng nhanh.
Nếu trước kia, hắn đối với Mục Vân vô cùng tôn kính, vậy bây giờ, hắn thật sự đã bị làm cho rung động!
- Người nhìn lén ngoài cửa kia, tiến vào xem đi, bên ngoài trời tối, coi chừng bị lạnh!
Đang lúc Tề Minh rung động, Mục Vân lại đột nhiên mở miệng nói.
Người ngoài cửa kia?
Tề Minh ngẩn người, nhìn về phía cửa vào.
- A! Tần đạo sư, thì ra là ngài đang nhìn trộm!
Tề Minh nhìn thấy Tần Mộng Dao, bật thốt lên.
- Hắc hắc... Ta chỉ là đúng lúc đi ngang qua, Mục Vân, ngươi cứ tiếp tục...
Tần Mộng Dao lách mình tiến vào trong phòng luyện khí, cười hắc hắc, gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng đáy lòng nàng lại đang mắng Tề Minh.
Gia hỏa này thật là không biết nói chuyện, cái gì gọi là nhìn lén...
- Muốn nhìn thì nhìn, ta lại không sợ ngươi học được, dù sao ngươi cũng học không được!
Mục Vân không thèm để ý phất tay, cầm lấy hai khối linh bản, đi đến thanh khí cụ trước mặt.
Tần Mộng Dao nghe được lời của Mục Vân, thở phì phò chu miệng nhỏ lên, lại không nói gì.
Kỳ thật Mục Vân biết, Băng Hoàng chính là thần thú, nhưng phàm là thần thú, trời sinh có một ít năng lực đặc thù.
Mà Băng Hoàng nhất tộc, băng hàn trời sinh đã là một thể với trời đất, luyện chế thần khí thuộc tính băng, đối với tộc loại này dễ như trở bàn tay.
Thậm chí một ít Băng Hoàng cường đại, ở nơi chúng trú ngụ mấy ngàn năm, dãy núi, đóa hoa xung quanh đều có thể trở thành một kiện thần binh tuyệt thế.
Mà Tần Mộng Dao thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, tương lai nhất định có thể không ngừng thức tỉnh các loại thủ đoạn và ký ức kì lạ, luyện khí, luyện đan đối với nàng, sớm muộn cũng sẽ trở thành một chuyện cực kỳ đơn giản.
- Quá trình dung nhập khế văn vào binh khí phải cẩn thận, một khi hơi không cẩn thận, chính là thất bại!
Mục Vân vừa nói thì bàn tay hắn đã bắt đầu chuyển động.
Một khối linh bản khế văn, bị dẫn xuất từ trong linh bản kia, chậm rãi rót chân nguyên vào trong mô hình Thanh Khuyết Kiếm.
Đinh...
Một tiếng đinh đột nhiên vang lên, trong linh bản, khế văn dẫn xuất hóa thành một đạo khí lưu, tiến vào trong Thanh Khuyết Kiếm.
Giờ khắc này, Mục Vân giống như lần thứ nhất luyện chế phàm khí, nhìn Thanh Khuyết Kiếm kia, không dám có cử động tùy tiện nào.
Đây là một lần nghiệm chứng của hắn, nếu như phương pháp luyện chế Thanh Khuyết Kiếm hiển hiện trong một tờ Tru Tiên Đồ kia là đúng, vậy có thể thấy được, Tru Tiên Đồ là một kiện bảo bối tuyệt thế.
Mục Vân khó có thể tưởng tượng, trong Tru Tiên Đồ đến cùng còn ẩn tàng bao nhiêu thần đan, bao nhiêu thần khí, bao nhiêu võ kỹ thần kỳ.
Những thần đan kia, phương pháp luyện chế thần khí, tương lai tất nhiên là căn cơ tồn tại chi đạo của hắn.
Đinh...
Hai đạo khế văn toàn bộ dung hợp vào trong mô hình Thanh Khuyết Kiếm, lần này, Mục Vân cũng không có cho khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ gia nhập vào trong.
Hắn không xác định, hai đạo khế văn này dung nhập vào, có thể khiến cho Thanh Khuyết Kiếm xảy ra vấn đề hay không.
Ken két...
Nhưng, sau khi hai đạo khế văn này dung nhập vào mô hình Thanh Khuyết Kiếm, từng đạo khe hở mặt ngoài mô hình binh khí này lại đột nhiên xuất hiện.
- Thất bại sao?
Mục Vân nhìn mặt ngoài mô hình binh khí lộ ra khe hở, trên mặt hắn xuất hiện một tia thất vọng.
Nhưng hắn dùng thủ đoạn luyện chế đều không có sai, nhưng nếu thất bại chỉ có thể nói rõ là phương pháp luyện chế Thanh Khuyết Kiếm vốn không đúng.
Tru Tiên Đồ, chỉ là món đồ chơi gạt người sao?
- Không đúng!
Đột nhiên, một tiếng kinh hô khiến Mục Vân giật nảy mình.
Tề Minh chăm chú nhìn mặt ngoài mô hình thanh kiếm, nói:
- Sư phụ, cũng không có thất bại, ngài mau nhìn...
Lúc này, ánh mắt của hắn lần nữa rơi vào mặt ngoài Thanh Khuyết Kiếm, lập tức ngẩn ngơ.
Giờ phút này, sau khi nó dung nhập hai đạo khế văn, Mục Vân còn chưa dẫn linh, mặt ngoài Thanh Khuyết Kiếm lộ ra từng đạo khe hở.
Từng tầng từng tầng mảnh vụn rơi xuống, dần dần, bộ dáng trường kiếm bắt đầu xảy ra biến hóa.
Vốn dĩ trường kiếm thẳng tắp, nhưng sau khi từng tầng từng tầng mảnh kim loại tróc ra, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm dài.
Trường kiếm dài ba mét, thân kiếm thẳng tắp, nhưng thân kiếm lại giống như một con rắn uốn lượn.
Kiếm khí Sắc bén lan ra từ thân kiếm.
Thanh Khuyết Kiếm, thành!
Vụt...
Một tay cầm lấy trường kiếm, một tiếng vụt vang lên, thân kiếm Thanh Khuyết Kiếm như đang bộc phát một cỗ chiến ý, chiến ý rất cường đại.
- Tề Minh, đi lấy Nghiệm Khí Thạch đến!
Nghiệm Khí Thạch là một loại đá chuyên môn dùng để nghiệm chứng đẳng cấp sắc bén và các loại thuộc tính của linh khí.
Hiện tại, Mục Vân muốn xác định, chuôi phàm khí này, đến cùng có phải là phàm khí thượng phẩm hay không!
Không bao lâu, Tề Minh mang tới một hòn đá to cỡ cái bàn lớn.
Không nói hai lời, Mục Vân giơ lên một kiếm, khanh một tiếng, bổ vào phía trên Nghiệm Khí Thạch kia.
Khanh...
Một đạo tiếng leng keng vang lên, Mục Vân chỉ cảm thấy cánh tay bị chấn động run lên.
Mà phía trên Nghiệm Khí Thạch kia, một đạo vết kiếm sâu đạt tới ba tấc (0,bam), bỗng nhiên xuất hiện.
- Trời ơi!
Còn chưa đợi Mục Vân mở miệng, Tần Mộng Dao đứng một bên lập tức kinh hô, nhịn không được há to miệng ngọc.
Bình thường, phàm khí hạ phẩm có thể lưu lại một đạo dấu vết mờ mờ trên Nghiệm Khí Thạch.
Mà phàm khí trung phẩm có thể lưu lại dấu vết cỡ ngón cái.
Phàm khí thượng phẩm thì có thể lưu lại dấu vết một tấc.
Chỉ có phàm khí cực phẩm mới có thể lưu lại vết tích năm tấc trên Nghiệm Khí Thạch.
Mà thanh Thanh Khuyết Kiếm này lại là lưu lại ba tấc!
Lợi hại hơn so với phàm khí thượng phẩm, chỉ kém hai tấc so với phàm khí cực phẩm.
- Phàm khí thượng phẩm, Thanh Khuyết Kiếm!
Mục Vân giơ lên Thanh Khuyết Kiếm trong tay giống như con rắn dài uốn lượn, hưng phấn nói:
- Gọi tên Mặc Dương hỗn tiểu tử kia tới cho ta!
- Vâng!
Tề Minh tuân lệnh, một đường chạy chậm ra ngoài.