Nhìn thấy thân thể Đông Phương Ngọc bay lên, Không Minh Chi Nhận trong tay Mục Vân nháy mắt ném ra ngoài.
Thổi phù một tiếng, Không Minh Chi Nhận đánh trúng đùi Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc phịch một tiếng ngã xuống đất, tiên huyết không cầm được chảy xuôi.
- Mục Vân, ngươi đừng khinh người quá đáng!
- Ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ còn không cho phép ta giết ngươi sao?
Mục Vân cười lạnh một tiếng.
- Là ngươi bức ta!
Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân cười lạnh, Đông Phương Ngọc giống như nháy mắt hạ quyết định gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vừa dứt lời, Đông Phương Ngọc giãy dụa đứng lên, không còn quan tâm vết thuơng trên đùi, ngược lại là sắc mặt dữ tợn nhìn Mục Vân.
- Ngươi không để ta sống, vậy ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!
- Bát Hoang Ngâm, dùng thân là ấn, ấn thiên diệt địa!
Rít lên một tiếng, toàn bộ thân thể Đông Phương Ngọc ầm vang nổ vang, âm thanh lốp bốp vang lên trong mỗi một đường kinh mạch trong thân thể của hắn.
Giờ phút này, hắn giống như triệt để dẫn động kinh mạch của mình, nhóm lửa tự thiêu.
- Mục Vân, cùng ta xuống Địa ngục đi!
Toàn bộ mặt ngoài cơ thể Đông Phương Ngọc tràn ngập khói đen.
Khói đen không ngừng thiêu đốt lên, hắc hỏa dâng lên, mà thân thể Đông Phương Ngọc thì cũng vào lúc này, trở nên dần dần tán loạn.
Chỉ là, nương theo từng sợi hắc hỏa lan tràn, một khí tức tĩnh mịch lại không ngừng phun trào, lan về phía Mục Vân.
- Dùng thân là ấn?
Nhìn thấy cử động điên cuồng này của Đông Phương Ngọc, trong mắt Mục Vân lộ ra một tia ngưng trọng.
Thời khắc này, Đông Phương Ngọc chính là một con chó dại triệt để mất lý trí, hoàn toàn từ bỏ sinh cơ của mình, muốn kéo theo hắn chôn cùng.
Dùng thân là ấn, Mục Vân cũng không phải chưa thấy qua, thế nhưng trong cảnh giới nhục thân thập trọng, trong võ kỹ hoàng giai lại xuất hiện loại thủ đoạn này, thật sự có chút làm cho người ta sợ hãi.
Uy lực của Bát Hoang Ngâm thực sự mang đến cho hắn rất rất nhiều kinh ngạc.
- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có liều mạng!
Mục Vân cười nhạt một tiếng, bàn tay dần dần bắt đầu chuyển động.
Kiếp trước thân là Chí Tôn Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, võ kỹ trong trí nhớ của Mục Vân nhiều vô số kể.
Chỉ là, có phần võ kỹ, mặc dù uy lực mạnh mẽ, nhưng Mục Vân cũng không khẳng định, lấy cảnh giới bây giờ của hắn có thể dẫn động thành công.
- Mục đạo sư...
Nhìn thấy Mục Vân vẫn dự định ngạnh kháng, Diệu Tiên Ngữ có phần không cách nào tin.
Từ bốn tên hắc y nhân vừa rồi, lại đến Cận Đông, lại đến Đông Phương Ngọc thời khắc này, Mục Vân, đến cùng còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa thi triển đi ra?
- Thiên Đạo yếu ớt, không động hư phạt, thiên thời hoắc loạn, người sẽ bổ thiên, bổ thiên chi đạo.
Trong miệng Mục Vân không ngừng lẩm bẩm, chân nguyên lưu động trong hai tay của hắn, một tia khí tức cường hãn tràn ra ngoài, giống như băng tuyết hòa tan thành dòng nước, không ngừng chảy xuống.
- Bổ thiên kiếm đạo!
Quát khẽ một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa của Mục Vân khép lại, một thanh trường kiếm bằng chân nguyên chậm chạp kéo dài.
Cuối cùng, chân nguyên chi kiếm kia mở rộng bằng ba ngón tay, dài ba thước mới ngừng lại.
Chỉ là, giờ phút này Mục Vân ngưng tụ chân nguyên chi kiếm so với Chân Nguyên Kiếm công kích trước đó lại cực kỳ khác biệt.
Diệu Tiên Ngữ đứng ở bên cạnh, nàng cũng không nói lên được bất đồng chỗ nào.
Thế nhưng từ nơi sâu xa nàng lại cảm giác được, trong chân nguyên chi kiếm kia giống như ẩn chứa một khí tức, mà chính khí tức kia mới khiến cho một thanh chân nguyên chi kiếm này trở nên càng khủng bố hơn.
- Bổ thiên kiếm đạo...
Diệu Tiên Ngữ âm thầm ghi nhớ cái tên này.
- Chân Nguyên Kiếm? Chân Nguyên Kiếm của ngươi ngay cả ba ấn Bát Hoang Ngâm của ta cũng ngăn cản không nổi, ta lấy cái chết làm ấn, ngươi có thể nào ngăn cản sao?
Trên mặt Đông Phương Ngọc đều là phách lối.
Nếu Mục Vân đã không cho hắn cơ hội sống sót, trước khi chết hắn sẽ kéo theo Mục Vân làm đệm lưng, chết cũng đáng!
Đối mặt Đông Phương Ngọc trào phúng, Mục Vân không thèm để ý chút nào, đôi mắt toàn bộ chìm vào trên chân nguyên chi kiếm ở trong tay.
Trường kiếm kia càng ngày càng ngưng thực, hơi xem xét cũng giống như một thanh kiếm thật, phốc một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Mục Vân trắng nhợt, trong mắt lại tràn ngập vui mừng.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới nhìn về phía Đông Phương Ngọc.
- Giết!
Chỉ là, thời khắc này, một đôi mắt của Mục Vân lại là có vẻ hơi tàn nhẫn.
- Giết!
Cùng lúc đó, ngọn lửa màu đen quanh người Đông Phương Ngọc, hắc mang càng ngày càng nồng đậm, dần dần rót thành một đoàn, bao phủ cả cơ thể Đông Phương Ngọc.
Âm thanh của hắn từ trong ngọn lửa màu đen bay ra, khàn giọng mà trầm thấp.
Trong chốc lát, hai bóng người nháy mắt va chạm.
Oanh...
Lại một lần nữa đất rung núi chuyển, chỉ là lần này, cho dù đứng ở ngoài mấy chục thuớc thì vẫn nhìn thấy mặt đất dưới chân nứt ra.
Lực lượng bực này, sao võ giả cảnh giới nhục thân thập trọng có thể làm được.
Chỉ sợ chỉ có cường giả cảnh giới thập trọng Linh Huyệt mới có thể làm được.
Ầm thanh nổ vang truyền ra, toàn bộ núi rừng lại là một hồi náo loạn, yêu thú gào thét.
Mà giữa sân, hai bóng người thẳng tắp đứng thẳng, đứng sững không ngã.
Chính là Mục Vân và Đông Phương Ngọc.
Thắng bại, đến cùng như thế nào?
Trái tim Diệu Tiên Ngữ đã kẹt tại cổ họng.
- Phốc...
Chỉ là, nghi ngờ của nàng không tiếp tục bao lâu, một âm thanh thổ huyết đột nhiên vang lên.
Ngực Đông Phương Ngọc lộ ra một huyết động to lớn, tiên huyết cuồn cuộn phun ra, khí tức sinh mệnh trên người hắn cũng đang không ngừng dần dần tiêu tán.
Thắng?
Thấy cảnh này, Diệu Tiên Ngữ không khỏi há to miệng, thế nhưng một câu cũng nói không nên lời, nước mắt lại chảy xuống.
Một trận chiến này, là trận chiến của Mục Vân, nhưng sao lại không phải liên quan đến sinh tử của nàng?
- Mục Vân, ta không cam tâm, không cam tâm!
Đông Phương Ngọc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Mục Vân.
Hắn thân là một trong ba đại đạo sư thiên tài của Bắc Vân học viện, lúc đầu có thể nắm giữ cơ hội đến đế đô chấp giáo Nam Vân học viện, nhưng bây giờ...
- Mục Vân, ngươi đừng đắc ý, Đông Phương Ngọc ta dùng thân là ấn, tử khí trên người sẽ không còn sót lại chút nào chuyển dời đến trên người của ngươi, ngươi rất nhanh sẽ đến gặp ta!
Vừa dứt lời, dáng người Đông Phương Ngọc đứng thẳng, đứng tại chỗ, cũng đã không còn một tiếng động.
Bỗng nhiên, mặt ngoài thân thể đứng ở trước người Mục Vân, một trận bụi mù màu đen quay xung quanh, cuối cùng hóa thành một đạo hắc mang, bao trùm ở mặt ngoài cơ thể Mục Vân.
Phanh...
Đặt mông ngồi dưới đất, thở hổn hển từng ngụm, làn da Mục Vân dần dần biến đen.
- Mục đạo sư, Mục đạo sư, ngươi thế nào?
- Không sao đâu, bây giờ trên người ta nhiễm độc, ngươi đừng đụng ta, hiện tại, chúng ta lập tức đi!
Mục Vân cấp bách nói:
- Nơi này đánh nhau chỉ sợ đã kinh động võ giả gần đó, chúng ta cần tìm kiếm được chỗ an toàn, đi!
- Ừm, ừm, tốt!
Diệu Tiên Ngữ giờ phút này đã hoang mang lo sợ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào, lời Mục Vân nói nàng chỉ biết nghe theo.
- Chậm đã, linh thạch, võ kỹ, bảo bối, … trên người mấy tên này cũng đừng quên mang!