Ánh mắt của Cận Đông một khắc cũng chưa từng buông lỏng nhìn chằm chằm hai người ngoài trăm mét, hắn tùy thời đều chuẩn bị xuất thủ.
- Phế vật, ngươi cũng chỉ có chút năng lực như thế!
Tên lão đại đánh ra từng quyền cường thế về phía Mục Vân, nhịn không được cười lạnh nói:
- Từng quyền của ta sẽ tiễn ngươi xuống địa phủ, báo thù cho tam đệ và thất đệ của ta!
- Hiện tại, ngươi đắc ý, vẫn còn quá sớm!
Mục Vân phun ra một ngụm máu, khinh thường nói:
- Thủ đoạn của ta, còn chưa chân chính thi triển ra đâu!
Sau khi thi triển bí kíp, tên lão đại này thật sự chính là một người đá rắn chắc, cả người cứng rắn như tinh thiết, dưới tình huống cứng đối cứng, dù Mục Vân có thân thể cường tráng cũng sẽ bị đánh đến nội thương.
Nghe được lời này của Mục Vân, lão đại mặc áo bào đen lập tức trở nên cẩn thận.
Chiến đấu với nhau mấy lần, hắn đã phát hiện, Mục Vân là người quỷ kế đa đoan, càng đến thời khắc mấu chốt, càng không thể khinh thường.
Hai tay đón đỡ trước người, tên lão đại nhìn chằm chằm Mục Vân, xem thử hắn còn thủ đoạn nào!
Hai tay rũ xuống bên người, hai chân của Mục Vân đột nhiên tách ra, hung hăng đạp vào trên mặt đất.
Hiện tại lực lượng nhục thân của hắn khoảng chừng hai vạn cân, dưới một cái đạp mạnh này, mặt đất vỡ ra, một trận tro bụi bắn tung tóe lên.
Mà khí kình vô hình giữa hai chân của hắn lại ầm vang nổ tung.
Dưới một chiêu này, sức mạnh toàn thân của Mục Vân như đều tập trung ở hạ bộ.
- Cứng đối cứng, ngươi cho rằng ta không bằng ngươi sao? Tiếp thử một chân của ta một chút!
Hai chân Mục Vân chạy nhanh lên, đá lên từng đạo bụi mù, lần này, thân thể của hắn như một con báo săn, nhanh chóng tiến lên.
Nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân thề sống chết đánh cược một lần, tên lão đại không dám khinh thường, khí tức hắn trầm xuống, lực lượng toàn thân tập trung vào bước lui lại.
Giờ phút này, tổng hợp lực lượng, hắn không sợ chút nào Mục Vân.
Mặc dù sức mạnh thân thể của Mục Vân rất cường hãn, nhưng giờ phút này, so sánh với hắn vẫn là hơi kém một chút.
Chỉ cần hắn tập trung toàn bộ lực lượng ở chân, đợi đến Mục Vân tới gần, một chân đá ra, loại sức mạnh kia đủ để cho nội tạng Mục Vân nổ tung.
Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười lạnh, hắn như đã nhìn thấy tình cảnh Mục Vân bỏ mình.
- Nhận lấy cái chết đi!
Chỉ mấy hơi thở, Mục Vân đã đến vào trước thân tên lão đại.
Tên lão đại mặc áo bào đen nhìn thấy Mục Vân tới gần, không chút khách khí, đá ra một cước.
Một cước kia cơ hồ dùng hết tất cả sức mạnh của hắn, hắn đắc ý cho rằng tuyệt đối có thể đánh giết Mục Vân.
- Lạc Vân Thức!
Vào giờ phút này, thân hình của Mục Vân vốn đang lao nhanh, đột nhiên ngừng lại, hai tay ầm vang đập xuống mặt đất, mặt đất ầm vang một tiếng rồi vỡ ra, thân thể của Mục Vân bay lên trên không trung, trong nháy mắt xuất hiện đến sau lưng tên lão đại!
Cái gì?
Tên lão đại mặc áo bào đen thấy cảnh này lập tức trở nên ngây ngốc.
Không chỉ tên lão đại mặc áo bào đen kinh ngạc đến ngây người, Diệu Tiên Ngữ cũng ngẩn ra một chút, chưa kịp phản ứng.
Theo nàng nghĩ, Mục Vân muốn cứng đối cứng so đấu lực lượng với tên lão đại, ai có thể nghĩ tới đây chỉ là một lớp nguỵ trang.
- Lạc Thiên Thức!
Thân thể Mục Vân giữa không trung, cũng không có dừng lại, hai tay lần nữa chưởng ra biến thành kiếm, tựa theo thân pháp quỷ dị, thẳng tắp rơi xuống.
- Ngươi cho rằng cho cho ngươi tấn công liên tục, là vì cái gì?
Mục Vân hừ cười nói:
- Phàm là bí kíp, đều có chút thiếu hụt, mà khi ngươi thi triển môn bí tịch này, nhìn như cường đại, nhưng thật sự vẫn còn quá nhiều khuyết điểm, ta tìm được điểm sai sót đó, cũng không khó!
Lời nói vừa rơi xuống, kiếm chưởng của Mục Vân đã rơi xuống.
Trong lúc vô ý thức, tên lão đại mặc áo bào đen đưa tay ra ngăn cản, chỉ là hắn vừa mới dốc hết toàn lực, thời khắc này ngăn cản chỉ là hình thức.
Ầm...
Một đạo âm thanh trầm thấp trầm đục vang lên, tên lão đại phù phù một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống đất, lỗ mũi, lỗ tai, trong ánh mắt của hắn đều ứa ra máu.
Mục Vân phiêu nhiên rơi xuống đất, nhìn tên lão đại, sắc mặt hắn lạnh lùng.
Thời khắc này, tên lão đại mặc áo bào đen tiếp nhận một chiêu Lạc Vân Thức của hắn, trên cơ bản xem như đã hoàn toàn bị phế.
Mà theo thời gian bí pháp này sắp hết tác dụng, gia hỏa này muốn sống trên cơ bản là chuyện không thể nào!
- Hắc hắc, ngươi vừa mới không phải khen ta có vóc người đẹp sao? Hiện tại làm sao lại hấp hối rồi?
Cùng lúc đó, Diệu Tiên Ngữ đứng một bên, một tay nhấc lên lão ngũ, cười hì hì nói:
- Hiện tại, lại đến khen ta một cái đi, nếu không thì ta sẽ cân nhắc một chút nhổ tận gốc người huynh đệ của ngươi!
- Đừng!
Nghe được lời nói hàm súc vô hại của Diệu Tiên Ngữ, lão ngũ chỉ cảm thấy hạ thân lạnh buốt một cái.
- Ta nói, ta nói, là...
Hưu...
Đang lúc thời điểm lão ngũ chuẩn bị mở miệng, một đạo tiếng xé gió đột nhiên vang lên, chỉ thấy một thanh lợi khí, vạch phá không khí, đâm thẳng tới.
Phanh...
Nháy mắt sau đó, đầu lão ngũ kia như một đóa hoa sen máu nở rộn, hoàn toàn nổ tung.
- Ai?
Mọi việc diễn ra quá đột ngột, Diệu Tiên Ngữ căn bản không kịp phản ứng!
- Mục Vân, không nghĩ tới, phế vật mười năm vang vọng Bắc Vân thành thế mà sớm đã thay hình đổi dạng, lắc mình biến hoá trở thành thiên tài, sự kinh ngạc ngươi mang cho ta thật đúng là không nhỏ!
Hai thân ảnh lần nữa xuất hiện.
Cận Đông!
Đông Phương Ngọc!
- Cận Đông đạo sư, Đông Phương Ngọc đạo sư?
Nhìn thấy hai người, Diệu Tiên Ngữ hơi sững sờ.
Nàng không ngu ngốc, chuyện cho tới bây giờ, nàng đã hiểu rõ, người đứng phía sau màn là ai!
- Tiên Ngữ, đi đi!
Nhìn thấy hai người xuất hiện, Mục Vân quát khẽ.
Cận Đông có tu vi nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, Đông Phương Ngọc càng khủng bố hơn, hắn có cảnh giới nhục thể thất trọng Ngưng Nguyên cảnh,.
Người bước vào Ngưng Nguyên cảnh, trong cơ thể người đó sẽ sinh ra chân nguyên, dùng chân nguyên rèn luyện cơ thể, nên thân thể của người đó sẽ vô cùng kiên cố, mà lại, càng thêm cường đại là, lực lượng chân nguyên mạnh hơn không chỉ gấp mười lần so với sức mạnh nhục thân và và lực lượng khí kình.
Vô luận là nhục thân hay khí kình, đều chỉ là sức mạnh sinh ra trong cơ thể võ giả, là do con người sáng tạo. Mà chân nguyên là thiên địa sinh ra, là do Thiên Đạo sáng tạo!
Chênh lệch giữa hai loại sức mạnh này có thể tưởng tượng được.
Quan trọng nhất là, lần này, vô luận là Đông Phương Ngọc hay Cận Đông đều không có bất cứ che giấu nào.
Điều này đủ để chứng minh, hai người bọn hắn đã quyết định đánh giết Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ.
- Ta không đi!
Diệu Tiên Ngữ khẽ nói:
- Cận Đông đạo sư, Đông Phương đạo sư, hai người các ngươi, tại sao phải giết Mục đạo sư? Hôm nay, nếu các ngươi giết hắn, ta trở về bẩm báo viện trưởng...
- Đi đi, nhanh lên!
Mục Vân nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ ngây thơ, nghĩ rằng Cận Đông và Đông Phương Ngọc sẽ bỏ qua nàng, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy rất đau đầu.
Dù sao vẫn chỉ là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, chưa từng trải qua thế giới tàn khốc của võ giả, nàng vẫn còn quá đơn thuần.
- Trở về bẩm báo viện trưởng?
Nghe được lời của Diệu Tiên Ngữ, Cận Đông cười hắc hắc:
- Ngươi muốn đi, đi đi, hôm nay, chỉ sợ rằng ngươi không cách nào sống sót rời khỏi Bắc Vân sơn mạch này!
Nghe được lời này, sắc mặt của Diệu Tiên Ngữ trắng bệch.