Dĩ vãng hắn cũng không phải không bị những người khác khi dễ, thế nhưng mỗi lần Mục Vân nhìn thấy đều chỉ sợ tránh không kịp, mà lần này, Mục Vân lại lao đến, thực sự làm cho hắn khó tin.
- Ta tưởng rằng ai đây, thì ra là Mục đại ngốc tử!
Điêu Doãn cắt một tiếng, khoát tay nói:
- Đại ngốc tử, thấy ngươi là người Mục gia, ta không đánh ngươi, cút đi!
Điêu Doãn cũng biết, thân phận Mục Vân này là con tư sinh, ở Mục gia ngay cả hạ nhân cũng không bằng. Trong mắt hắn, Mục Vân còn không phiền phức bằng gốc cây phía trước!
Chỉ là, kiếp trước thân là Chí Tôn Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, đối mặt với câu nói này, trong lòng Mục Vân sớm đã bị lửa giận thiêu đốt.
- Cút?
Mục Vân cười lạnh nói:
- Điêu Doãn, không coi ai ra gì, khi nhục đồng học, dám can đảm quở trách đạo sư, dựa theo quy tắc học viện, hiện tại, Mục đạo sư ta sẽ giáo dục ngươi một chút!
Không biết hiện tại Mục Vân nổi điên cái gì, Tề Minh bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
Trước đó, Mục Vân ngẫu nhiên cũng quản một chút ẩu đấu giữa các học sinh, thế nhưng sau khi bị những học sinh kia giáo dục, Mục Vân đã dần trở nên trung thực.
Không biết bây giờ, tại sao hắn lại nhảy ra!
Vị Mục đạo sư này thực sự là một kẻ đáng thương, tại toàn bộ Bắc Vân thành cũng coi là đại danh đỉnh đỉnh.
Chỉ là đại danh này không dễ nghe thôi!
- Ha ha...
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Điêu Doãn cười đến mức ôm bụng.
- Mục đại ngốc tử, hôm nay đầu ngươi không có vấn đề gì chứ?
Điêu Doãn chỉ vào Mục Vân, khinh thường nói:
- Cái đồ phế vật như ngươi, ta gọi ngươi một tiếng đạo sư là đã rất nể mặt ngươi rồi, còn không nhanh cút đi, đừng tưởng rằng Mục tộc trưởng yêu thương ngươi thì ta không dám đánh...!
Chỉ là, Điêu Doãn còn đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác bàn tay tê rần, một lực lượng cực mạnh nắm chặt cánh tay của hắn.
- Lại kêu Mục đại ngốc tử một tiếng, ta sẽ bẻ gãy cánh tay này của ngươi!
- Mục Vân, tên khốn kiếp nhà ngươi, thả ra ta, mau buông ta ra, ngươi là cái đồ phế vật! Ngươi dám đụng đến ta, Điêu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Không ngờ Mục Vân lại đột nhiên trở chứng nổi loạn, Điêu Doãn không có chút chuẩn bị nào, bị Mục Vân bắt cánh tay, thế nhưng hắn không cho rằng Mục Vân dám động đến hắn.
Hắn là ai?
Tử đệ hạch tâm trong thế hệ tuổi trẻ của gia tộc, mười lăm tuổi đã là đến nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, người mang lực lượng sáu ngưu, mạnh hơn võ giả tam trọng bình thường không ít.
Mục Vân, chẳng qua là nghĩa tử của tộc trưởng Mục gia, một phế vật, so với hắn thật không đáng một đồng.
Hắn không tin, Mục Vân dám làm gì hắn!
Chủ yếu nhất vẫn là đã qua vài năm, Mục Vân vẫn giống như một khúc gỗ phiền phức, bị đạo sư chế giễu, bị học sinh khi nhục, cho tới bây giờ đánh không nói lại, mắng không mắng lại. Không ngờ lần này, Mục Vân không chỉ gặp chuyện bất bình, còn dám động thủ với hắn.
Càng thêm đáng ghét là, Điêu Doãn kinh ngạc phát hiện, dùng nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, lực lượng sáu ngưu của hắn, đối mặt với Mục Vân, thế mà nhu nhược giống như con cừu nhỏ.
- Xem ra, ngươi cho rằng ta đang nói đùa với ngươi sao?
Răng rắc!
Thanh âm trêu tức của Mục Vân vang lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, sau một khắc, sắc mặt Điêu Doãn trắng bệt, thanh âm như giết heo, quanh quẩn trong khu rừng nhỏ.
- Mục Vân, ngươi khốn kiếp.
Một ngón tay bị bẻ gãy, Điêu Doãn hận không thể bổ nhào vào trên người Mục Vân.
- Ngón thứ hai!
Răng rắc một tiếng, sắc mặt Mục Vân không thay đổi, lần nữa bẻ gãy một ngón tay của Điêu Doãn.
- Mục Vân...
- Ngon thứ ba!
- A! Mục... Mục đạo sư, Mục đạo sư, ta sai, ta sai!
Ba ngón tay bị bẻ gãy, Điêu Doãn thực sự chịu không được loại thống khổ này.
- Ngươi sai, nói với ta vô dụng, cùng hắn nói!
Mục Vân chỉ Tề Minh ở bên cạnh đã sớm ngây ra như phỗng, bình tĩnh nói:
- Ghi nhớ, học sinh của ta, từ nay về sau, chỉ có ta có thể đánh có thể mắng, nếu ngươi còn động đến một sợi lông của hắn, ta phế bỏ huynh đệ của ngươi!
Vừa nói xong, Điêu Doãn nhịn không được lấy tay che hạ thể.
- Thật xin lỗi, Tề Minh, ta... Ta sau này sẽ không còn đối với ngươi như vậy nữa!
Gương mặt Điêu Doãn biến thành như màu gan heo, đau khổ nói.
- Không có... Không có đâu!
Tề Minh đến bây giờ cũng không kịp phản ứng, Mục Vân đến cùng đã chế phục Điêu Doãn thế nào!
Điêu Doãn đã là nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, mà trước đó, Mục Vân vẫn luôn là một thư sinh tay trói gà không chặt!
Chẳng biết tại sao, Tề Minh cảm thấy hình như sau buổi học hôm đó, cả người Mục Vân đã thay đổi, trở nên không giống.
- Tiểu tử ngốc, còn nhìn, nhìn cái gì? Trở về đi học đi!
Nhìn thấy dáng vẻ Tề Minh ngây ra như phỗng, Mục Vân cười mắng.
Trong học viện tràn ngập khí tức thanh xuân này, Mục Vân cảm giác từ đáy lòng mình cũng như đang bị thay đổi từng chút một.
Trọng sinh một thế, tiểu nhân gian trá ở kiếp trước, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thế nhưng một thế này, hắn chú định sẽ không chỉ sống trong cừu hận, tiêu sái tự do, khoái ý ân cừu mới là chuyện hắn phải làm nhất.
Ngoài khu rừng nhỏ, ba ngón tay Điêu Doãn rũ cụp xuống, mềm nhũn, một mặt tức giận.
- Chuyện này chưa xong đâu!
Nhìn thấy Mục Vân đi về phía lầu dạy học, Điêu Doãn hung ác nói.
- Ngươi muốn xử lý thế nào, Điêu Doãn? Mục Vân dù nói thế nào cũng là người Mục gia, ngươi cũng đừng quá mức!
Một đệ tử học viện ở bên cạnh mở miệng nói.
- Người Mục gia? Hắn ngay cả một con chó của Mục gia cũng không bằng, một cơn tức này, ta sao có thể nuốt được, lát nữa các ngươi phối hợp với ta diễn một vở kịch, hiểu chưa?
- Diễn kịch?
- Không sai!
Điêu Doãn cười hắc hắc nói:
- Toàn bộ Bắc Vân học viện, ai cũng dám khi dễ Mục Vân, thế nhưng Mục Vân lại sợ nhất một người, một khi tên kia xuất hiện, Mục Vân còn không giống chuột gặp mèo, đến lúc đó, ta phải để cho hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
- Ngươi nói chính là... Cận Đông đạo sư?
Trong mấy người, một người kịp phản ứng.
- Trừ hắn ra thì còn có ai nữa!
- Mục Vân, ngươi xong đời rồi, chọc Điêu Doãn ta, ngươi triệt để xong đời rồi!
Làm đạo sư mấy năm, thế nhưng lần này đi về hướng bục giảng, Mục Vân vẫn còn có chút lo lắng bất an.
Mấy năm trước, chính là Mục Vân kia, mà bây giờ là hắn, đi đến bục giảng, nhìn từng thiếu niên, thiếu nữ dào dạt khí tức thanh xuân, trong lòng càng lăn lộn nhiệt huyết.
Sống cùng những người tuổi trẻ này, mới gọi là sống!
Còn về khó xử... Mục Vân thực sự nghĩ không ra, những đệ tử này có thể có vấn đề gì có thể làm khó hắn!
- Các bạn học, ta mặc kệ trước đó các ngươi như thế nào, thế nhưng từ hôm nay trở đi, trong lớp học của ta thì các ngươi nhất định phải nghiêm túc nghe giảng, nơi này là địa bàn của ta, các ngươi ai làm loạn thì đừng trách lão sư không khách khí!
Hô... Chỉ là, Mục Vân còn chưa nói xong, dưới giảng đài đã rầm rầm nằm ngủ hơn phân nửa đồng học. Xem ra, không cho bọn hắn một chút giáo huấn thì những học sinh này vẫn cho rằng hắn là Mục Vân trước kia.
- Hả?
- Thơm quá!
- Ồ? Sao đột nhiên lại thơm như vậy?