- Mạc đại sư!
- Lão Mạc!
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn đầy đất bừa bộn, sắc mặt Mạc Vấn phát lạnh, khẽ nói:
- Lôi Phong viện là nơi nào, các ngươi chém chém giết giết ở đây, các ngươi...
- Sư tôn!
Chỉ là, Mạc Vấn còn chưa nói xong một câu, nhìn một bóng người trên mặt đất thì lập tức trừng lớn đội mắt, trong cơ thể mơ hồ tích góp lửa giận.
Sư tôn?
Sư tôn?
Nghe được tiếng kêu của Mạc Vấn, mọi người ở đây đều kinh ngạc một trận.
- Sư tôn, ngươi không sao chứ?
Mạc Vấn không để ý đám người kinh ngạc, thậm chí ngay cả Mục Vân cũng không thấy, đi thẳng tới bên cạnh Cam lão, khom người xuống, một bộ dáng lo lắng.
Nhìn thấy miệng Cam lão phun ra tiên huyết, Mạc Vấn quả thực cảm thấy còn khổ sở hơn so với mình thụ thương.
- Sư tôn!
Chỉ là lúc này, trong lòng mọi người kinh ngạc còn chưa biến mất thì lại một đạo tiếng kinh hô lần nữa vang lên.
- Mạc đại sư!
- Mạc Khánh Thiên!
Lại bóng người một lần nữa xuất hiện, quả nhiên làm cho đám người triệt để trợn tròn mắt.
Nếu nói Mạc Vấn xuất hiện ở đây đã đầy đủ để bọn hắn kinh ngạc, vậy thì Mạc Khánh Thiên xuất hiện, quả thực để bọn hắn chấn kinh.
Mạc Khánh Thiên là ai?
Một trong thập đại trưởng lão của Thất Hiền học viện, một luyện đan sư thất phẩm duy nhất của đế quốc, ở trong đế quốc, uy danh cao hơn Mạc Vấn không ít.
Chỉ là, giờ phút này, hai người Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn lại đồng thời gọi một bóng người già nua trong đại sảnh là sư tôn!
- Sư tôn, người thế nào? Ai làm người bị thương thành như vậy?
Trên mặt Mạc Vấn thương tiếc một trận, hận không thể thay thế Cam lão bị phạt.
- Sư tôn, đồ nhi thật xin lỗi ngài!
Mạc Khánh Thiên phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, sắc mặt hổ thẹn.
- Hai người các ngươi, trưởng thành rồi còn ở nơi này khóc sướt mướt, giống kiểu gì, đều nói, ta đã sắp là một lão cốt đầu...
Nhìn hai người, Cam lão cười khổ nói.
Sư tôn?
Giờ phút này, người ngu đi nữa cũng hiểu rõ, Cam lão này rõ ràng là sư tôn của Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn!
Xong đời!
Lục hoàng tử Hoàng Thương Kha sững sờ, lần này sờ đến cái mông hổ.
Đánh chết hắn cũng không nghĩ ra, lão giả nhìn một chân bước vào quan tài này lại là sư tôn của Mạc Vấn và Mạc Khánh Thiên!
- Hoàng Thương Kha, ngươi quả nhiên là làm xằng làm bậy!
Mạc Vấn kịp phản ứng, nhìn Hoàng Thương Kha, quát:
- Đêm khuya mang theo hộ vệ Hoàng gia của ngươi đi vào Lôi Phong viện, ngươi thật đúng là lớn mật, xem ra lão tử Hoàng Cực Thiên của ngươi dạy ngươi thật quá không tốt!
Vừa dứt lời, bàn tay Mạc Vấn duỗi ra, trực tiếp chụp vào Hoàng Thương Kha.
- Ngươi dám!
Tần thúc đứng ở bên cạnh Hoàng Thương Kha xuất thủ.
- Ngươi cũng dám cản ta? Bằng ngươi, cũng xứng sao?
Mạc Vấn cười lạnh một tiếng, lại mặc kệ Tần thúc kia, từ đầu đến cuối khóa chặt Hoàng Thương Kha, mà Mạc Khánh Thiên thì lại đột nhiên xuất thủ, ngăn Tần thúc kia lại.
- Cứu ta, Tần thúc!
Giờ phút này, Hoàng Thương Kha ở trong tay Mạc Vấn giống như một con rối, nơi nào có chút nào năng lực phản kháng.
- Cứu ngươi? Làm tổn thương sư tôn của ta, một mạng chó của ngươi cũng không đủ hoàn lại!
Mạc Vấn quả nhiên là tức giận.
Mục Vân phát hiện, từ khi biết Mạc Vấn đến nay, chưa bao giờ thấy hắn tức giận như thế.
- Trực tiếp giết, ta xem Hoàng Cực Thiên có lời gì để nói.
Giờ phút này, Mạc Khánh Thiên cũng là không lưu tình chút nào nói.
- Hồ nháo!
Đột nhiên, Cam lão lại nhịn không được khục một ngụm máu:
- Hai lão hồ đồ các ngươi, vì mạng già của một lão đầu như nha, loạn giết vô tội làm gì? Thả người ra!
- Sư tôn, ngài chính là năm đó quá từ thiện, mới...
- Ta nói, thả hắn!
Cam lão quát:
- Có phải là ta sắp chết rồi, các ngươi ngay cả lời của ta cũng không nghe!
- Không dám!
Nhìn thấy Cam lão tức giận, âm thanh của Mạc Khánh Thiên lập tức yếu xuống.
- Thả hắn có thể, thế nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!
Mạc Vấn đã tức ngất đầu.
Tạch tạch tạch két...
Trong tích tắc, bốn âm thanh răng rắc vang lên, sắc mặt Hoàng Thương Kha tái nhợt, lập tức nhịn không được ngao ngao rống to.
Tứ chi bị bẻ gãy!
Bị bẻ gãy này có thể khôi phục, thế nhưng đối với hắn giờ phút này lại là đau đến thực chất.
- Cút!
Nhìn Hoàng Thương Kha ngã xuống đất không dậy nổi, Mạc Vấn quát:
- Trở về nói cho lão tử Hoàng Vô Cực của ngươi, sau này, trong Thất Hiền học viện, chỉ cần để ta nhìn thấy ngươi, ta sẽ để ngươi chết không chỗ chôn!
- Đi!
Bị Tần thúc lôi kéo, Hoàng Thương Kha biệt xuất nửa ngày nói một câu như vậy, sau đó triệt để hôn mê.
- Sư tôn, ta sẽ chữa thương cho ngài!
- Không cần, ngươi quên, lão già ta ăn đan dược gì cũng là độc dược sao?
- Sư tôn...
Mạc Vấn mang theo âm thanh bi thương nói.
- Được rồi, ta đã bước một chân vào quan tài, ngươi xem hai người các ngươi một chút, đều là luyện đan sư tiếng tăm lừng lẫy của đế quốc, sao bây giờ lại giống như hài tử vậy?
Cam lão giãy dụa đứng lên nói:
- Hoàng thất nói thế nào cũng là một trong năm đại gia tộc, bây giờ Thất Hiền học viện tranh hỗn loạn, các ngươi cũng không gây phiền toái, dù sao Hoàng Thương Kha là nhi tử của Hoàng Vô Cực, mà lại tuổi nhỏ vô tri, người trẻ tuổi, ai không phạm sai lầm!
- Vâng, sư tôn!
Hai người Mạc Khánh Thiên khom người đáp.
- Được rồi, bị các ngươi giày vò như vậy, lão già ta có chỉ sợ sẽ trở thành nhân vật công chúng, ai...
- Sư tôn...
- Thôi, thôi, nếu đã như vậy, ta cũng sẽ làm nhân vật công chúng một lần, bây giờ đã nhìn thấy không ít thứ có ý tứ!
Trên mặt Cam lão lộ ra vẻ mỉm cười, nhìn Mục Vân nói:
- Ngươi tên là Mục Vân đúng không?
- Đúng vậy!
Mục Vân cung kính cúi đầu.
Vị trước mắt này chính là sư tôn của hai vị Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn, về tình về lý, hắn sẽ tôn kính một ít!
- Người trẻ tuổi rất không tệ, thân là đạo sư, giỏi phát hiện vấn đề của học viên, mà còn rất kiên nhẫn, không tệ, hiện tại Thất Hiền học viện chỉ còn thiếu người trẻ tuổi như ngươi vậy!
Lúc đầu, Mạc Khánh Thiên có chút bất mãn đối với việc Mục Vân dẫn tới tranh chấp liên lụy đến sư tôn của mình.
Thế nhưng giờ phút này nhìn thấy sư tôn tán thưởng đối với Mục Vân, cũng thu hồi bất mãn trong lòng.
- Chỉ là, vị học viên này, trong cơ thể ngươi nắm giữ linh hỏa, muốn luyện đan như vậy, lão phu cảm thấy mình còn có chút bản lĩnh, không biết có thể dạy ngươi luyện đan hay không?
Lời nói của Cam lão xoay chuyển, lại là nhìn về phía Tô Hân Nhiên, mỉm cười nói.
Cái gì?
Nghe thấy lời này, suy nghĩ trong lòng mấy người khác nhau.
Trong lòng Lăng Vũ Nguyệt chỉ là ao ước.
Nàng đã sớm muốn bái làm đệ tử của Mạc Vấn đại sư, thế nhưng vẫn không thể toại nguyện.
Mà bây giờ, sư tôn của Mạc Vấn đại sư lại muốn thu Tô Hân Nhiên làm đồ đệ!
Mà đổi thành một bên, Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn cũng đều trợn mắt hốc mồm.
Sư tôn của bọn hắn lại muốn thu đồ đệ?
Phải biết, sư tôn đã trăm năm chưa từng xuất thế, không lộ diện, bí ẩn, bây giờ lại muốn thu đồ đệ.
Mục Vân lại không có kinh ngạc.