Phanh... Một tiếng vang vang lên, cái trán truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn, Mục Vân có chút phần chật vật mở hai mắt ra.
Đây là nơi nào?
Mục Vân tự hỏi.
Hiện tại, hắn còn đang ở trong một phòng học, chỉ là, Mục Vân cũng không phải ngồi trên vị trí học sinh, mà là đứng ở trên bục giảng.
Nhìn từng học sinh khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi ngồi phía dưới, mở to con mắt, nhìn mình chằm chằm giống như nhìn thấy quái vật, Mục Vân lắc lắc đầu đau như muốn ngất đi.
- Không phải ta chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
- Thiên Vận đại lục, Nam Vân Đế Quốc!
- Ta không chết? Còn xuyên không? Gia hỏa này, cũng tên là Mục Vân? Chuyện này cũng...
- Quá khéo đi? Nhưng bây giờ đang là niên đại nào?
Ngắn ngủi dung hợp ký ức, Mục Vân đứng một mình ở trên bục giảng, mặc trên người một bộ trường sam màu mực, lầm bầm lầu bầu.
Chỉ là, gia hỏa mình xuyên qua đến trên người này hình như có chút không may
Mục Vân này là con tư sinh, không được phụ thân và đại phu nhân của gia tộc chào đón, mà từ nhỏ đã là một phế vật tu luyện, cũng không được phụ thân yêu thích.
Kết quả là, mười năm trước đã bị đưa từ quốc đô Nam Vân Đế Quốc - Nam Vân thành đến trong chi nhánh Mục gia ở Bắc Vân thành vắng vẻ.
Chỉ là, đi vào Bắc Vân thành, Mục Vân càng lẫn vào không chịu nổi, trong phân gia cũng mang theo xưng hào phế vật, không có một chút địa vị, ngay cả hạ nhân cũng dám khi dễ hắn.
Còn may thiếu gia này không thể tập võ, hết lần này tới lần khác thích xem sách.
Mà người ta cũng nhớ tới hắn dù sao cũng là con trai của tộc trưởng Mục gia, cho nên cũng cho chút mặt mũi, kiếm được một thân phận đạo sư trong Bắc Vân học viện của Bắc Vân thành cho hắn.
Ngày thường giảng giải một ít tri thức luyện đan, luyện khí cho học sinh, nhưng đều là kiến thức trong sách vở, chỉ việc nói theo là được.
Theo đạo lý thì đây là chuyện rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Mục Vân thiên tính đần độn, từ nhỏ đã chịu ức hiếp, tính cách nhu nhược.
Loại chuyện giảng bài này, với hắn mà nói, cũng là cực kỳ dày vò.
Dần dần, toàn bộ học sinh ở đây cũng đều hiểu rõ tính cách của người đạo sư này, biết tên tuổi của hắn, dần dần cũng không để hắn ở trong mắt.
- Móa! không ngờ ngươi xui xẻo như vậy, ngươi yên tâm, bây giờ hai ta chính là một người, ngày sau sẽ không còn ai bất kính đối với ngươi nữa!
Chỉnh lý suy nghĩ, Mục Vân tràn đầy tự tin nói.
- Ai u, Mục đạo sư, ngài đang nói chuyện với ai vậy? Sẽ không là một cục phấn của học sinh đã làm cho não của ngài biến thành bại não chứ?
Đang lúc Mục Vân dung hợp ký ức thì một tiếng cười ha ha vang lên ở bên tai, cuối cùng, toàn bộ ban học sinh đều nhịn không được bật cười.
- Yên tĩnh!
Mục Vân gương mặt lạnh lùng, sau đó nhìn chằm chằm học sinh đang cười ha ha kia, đột nhiên quát.
Kiếp trước, thân là Tiên Vương chí cao vô thượng của ngàn vạn đại thế giới, Mục Vân rất khó chịu khi hắn đang cân nhắc vấn đề gì thì người khác đánh gãy!
Bị Mục Vân quát to, toàn bộ ba bốn mươi học sinh ban cấp đột nhiên an tĩnh lại, từng người há to miệng, trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm Mục đạo sư trước mắt, giống như nhìn thấy quái vật.
- Bây giờ là niên đại nào rồi? Lão già Khổ Hải Thiên Tôn kia còn trông coi ba ngàn tiểu thế giới không?
Nhìn đông đảo học sinh trợn mắt hốc mồm, Mục Vân cũng không thèm để ý, chỉ tùy ý nói.
Chỉ là, vừa nghe lời này của Mục Vân, miệng của ba bốn mươi học sinh kia lại há to như quả trứng gà, sau đó biến thành hình trứng ngỗng, ngớ ngẩn, nhìn chằm chằm Mục Vân.
- Ha ha...
Đột nhiên, một tiếng cười không chút kiêng kỵ vang lên lần nữa, vẫn là học sinh kia. Một thân võ phục bạch sắc, tóc buộc ở sau ót, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng dấp cũng coi là tuấn tú, chỉ là bộ dáng cười ha ha lại làm cho ngươi không dám lấy lòng.
- Mặc Dương, ngươi cười cái gì?
Dung hợp ký ức của “Mục Vân” bị mình đoạt xá, Mục Vân biết học sinh này tên Mặc Dương, ngày thường rất hay gây sự!
- Mục đạo sư, ngoại nhân một mực nói ngài chỉ là một phế vật mọt sách, không thể tập võ, ta thấy bọn hắn nói hoàn toàn sai!
Mặc Dương cười ha ha nói:
- Nói ngài là phế vật, quả thực là vũ nhục cái từ phế vật này! Ngài đọc sách đến ngốc hả? Ha ha... Khổ Hải Thiên Tôn, Khổ Hải Thiên Tôn đã là truyền thuyết từ vạn năm trước, tồn tại hay không còn không biết, không ngờ ngài còn hỏi, còn hỏi hắn... Ha ha...
Mặc Dương ôm eo cười không đứng thẳng lên được, dựa lên trên mặt bàn, chỉ tay vào Mục Vân, cười đến chảy cả nước mắt.
Vạn năm trước?
Mục Vân sững sờ. Không ngờ, hắn lại trọng sinh đến vạn năm sau!