Vô Thượng Sát Thần

Chương 989: Bảo Ngươi Rút, Không Nghe Rõ Sao



Tiêu Phàm nhìn thi thể Công Tôn Ngạn, thần sắc vô cùng lạnh lùng, Tu La Thần Dực cùng Vô Tận Chiến Hồn trong nháy mắt biến mất, tất cả sát ý đều thu lại, hoàn toàn không giống bộ dáng vừa mới giết người.

Ngay lúc đó, một Tiêu Phàm khác cũng biến mất trong hư không.

- Ngươi không biết tình hình Huyết Lâu, ta nghĩ sẽ có người biết rõ.

Tiêu Phàm híp hai mắt, trong đầu hiện lên một thân ảnh, người kia chính là Lôi Hạo.

Công Tôn Ngạn chết, vòng xoáy phong lực siêu cấp bốn phía đột nhiên biến mất, lập tức lộ ra tất cả bên trong.

- Tê ~

Sau một khắc, thanh âm toàn trường hít vào ngụm khí lạnh vang lên, tất cả ánh mắt mọi người đều rơi vào Tiêu Phàm cùng thi thể Công Tôn Ngạn.

- Công Tôn Ngạn chết? Hắn là Chiến Thánh mà!

Đám người lộ ra vẻ không thể tin được.

Tiêu Phàm là một tu sĩ Chiến Đế cảnh, vậy mà chém giết Chiến Thánh cảnh Công Tôn Ngạn, chẳng lẽ hắn ẩn giấu tu vi hay sao?

Trong lúc nhất thời, toàn trường một mảnh tĩnh mịch, ai cũng không tin tưởng kết quả này, thế nhưng thi thể Công Tôn Ngạn vừa bày ở trước mắt, nói cho bọn hắn biết đây là sự thực.

Phía trên không trung, Lão tổ Ngô gia nhìn thấy cảnh này, mí mắt cuồng loạn, một chưởng đẩy lui Cửu U Ma Hổ liền thối lui về phương xa.

- Nếu ngươi dám trốn, ta hủy diệt Ngô gia!

Tiêu Phàm lạnh lùng nói ra một câu, nhất là bốn chữ phía sau, Tiêu Phàm cơ hồ nói ra từng chữ một, ngữ khí âm vang hữu lực.

Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, coi Tiêu Phàm ta là cái gì?

Lão tổ Ngô gia vội vàng ngừng bước, nếu như người khác nói ra lời này, hắn tất nhiên chẳng thèm ngó tới, giết sạch cả nhà, người bình thường không dám làm ra chuyện này.

Nhưng hắn biết rõ, Tiêu Phàm khẳng định dám, hắn là người Huyết Lâu, hơn nữa còn là đồ đệ Lâu Chủ Huyết Lâu. Hắn giết người như là chém rau chặt dưa, lần trước hắn chẳng phải giết đến vạn người sao?

- Ngươi muốn thế nào?

Lão tổ Ngô gia trên mặt âm trầm, chẳng biết tại sao, mặc dù trên người Tiêu Phàm không có bất kỳ sát ý gì, nhưng hắn cảm giác toàn thân rét run.

- Tự chặt một tay, cút đi!

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía không trung, lạnh giọng nói.

Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, yên tĩnh như ve mùa đông, cho dù là Hoàng Phủ Danh Hiên cũng kinh hãi không hiểu, Tiêu Phàm giờ phút này, giống hệt Sát Thần giáng thế, quá mức đáng sợ, đến Chiến Thánh cảnh như hắn cũng không dám mở miệng.

Sắc mặt Lão tổ Ngô gia như bị kim đâm, ta thật chẳng lẽ phải tự chặt một tay rồi xéo đi sao?

Bản thân dù sao cũng đường đường là Chiến Thánh cảnh, Tiêu Phàm chỉ là một tu sĩ Chiến Đế cảnh mà thôi, bị một Chiến Đế cảnh uy hiếp tự chặt một tay, còn không dám hoàn thủ, bản thân về sau làm sao còn mặt mũi ở Vô Song Thánh Thành lăn lộn đây?

Một khi làm như thế, đoán chừng Ngô gia đều sẽ trở thành trò cười của Vô Song Thánh Thành!

Nếu không chặt, với tính cách của Tiêu Phàm, đoán chừng cái gì cũng có thể làm. Hơn nữa, Tiêu Phàm vốn là người Huyết Lâu, đến lúc đó kẻ chết chính là Ngô gia.

Lão tổ Ngô gia trong lòng vô cùng rầu rĩ, dư quang hắn vừa lúc đảo qua thi thể Công Tôn Ngạn nơi xa, còn có Cửu U Ma Hổ từ không trung nhìn xuống.

Ngô gia chỉ có hắn là Chiến Thánh cảnh, nếu bản thân trốn, Cửu U Ma Hổ liền có thể tuỳ tiện diệt Ngô gia.

Tại Vô Song Thánh Thành, chỉ cần không ai chạm tới lợi ích bản thân, bọn hắn đều sẽ không dễ dàng nhúng tay, coi như Tiêu Phàm diệt Ngô gia, cũng không ai thèm để ý tới.

Nghĩ vậy, Lão tổ Ngô gia kiên quyết, bàn tay hóa đao, chém tới về hư không.

- Phốc!

Một đạo máu tươi bay vụt hư không, con ngươi tất cả mọi người đều mãnh liệt run rẩy một cái. Khiến bọn hắn kinh hãi là, Lão tổ Ngô gia thực sự chém rụng một cánh tay của mình!

Chẳng lẽ Tiêu Phàm thực sự đáng sợ như vậy sao? Đến Chiến Thánh cảnh cũng không dám tranh phong cùng hắn?

Đám người nơi xa, Diệp Phong thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một vòng nóng bỏng:

- Kẻ này được đấy, bức Chiến Thánh cảnh tự chặt một tay, thật đúng là quá bá đạo. Nếu ta thu hắn làm đồ đệ, tương lai có lẽ có thể làm việc cho ta.

- Sư tôn muốn nhận hắn làm đồ, là phúc khí của hắn, hắn nhất định sẽ đồng ý.

Hàn Nhạc Thiên vội vàng cười nói, không quên nịnh nọt một câu.

Chỉ có Tần Vũ trầm mặc không nói, tựa như tất cả những thứ này không có quan hệ gì với hắn.

- Tiêu Phàm, ngươi hài lòng rồi chứ?

Lão tổ Ngô gia bưng lấy cánh tay mình, mặt mũi dữ tợn nhìn Tiêu Phàm.

Để lại một câu nói, liền chuẩn bị quay người rời đi, tự chặt một tay rất đau đớn, dù là Chiến Thánh cảnh cũng không dễ chịu.

- Ta để ngươi đi sao?

Đột nhiên, thanh âm Tiêu Phàm tiếp tục vang lên, Cửu U Ma Hổ đạp không mà tới, bay tới hướng về vị trí Tiêu Phàm.

- Ngươi còn muốn như thế nào?

Lão tổ Ngô gia đỏ cả hai mắt, thiếu chút nữa thì phát cuồng.

- Để cánh tay lại, sau đó xéo đi.

Tiêu Phàm lạnh giọng nói.

- Tiêu Phàm, ngươi đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu!

Ngô gia lão giả vô cùng phẫn nộ, hiện tại cánh tay hắn tìm một Luyện Dược Sư còn có cơ hội chữa được.

Một khi để cánh tay lại, chỉ cần không thể đột phá Chiến Thần cảnh, hoặc là không đạt được khả năng Thần Phẩm Linh Dược nắm giữ bạch cốt sinh nhục, tay cụt của hắn đời này vĩnh viễn cũng không phục hồi được như cũ.

- Ta chính là được đằng chân lân đằng đầu đấy, thế nào!

Ngữ khí Tiêu Phàm ngày càng lạnh, sát ý nở rộ: - Lúc ngươi tìm ta để báo thù, liền phải nghĩ đến hậu quả đắc tội ta.

- Hừ!

Lão tổ Ngô gia lạnh rên một tiếng, vứt cánh tay gãy xuống, giận dữ quay người rời đi.

- Rống ~

Tiêu Phàm thò ra một ngón tay, cánh tay Lão tổ Ngô gia đột nhiên nổ tung. Cùng lúc đó, Cửu U Ma Hổ trong nháy mắt phóng lên tận trời, ngăn lại đường đi Lão tổ Ngô gia.

- Tiêu Phàm, ngươi dám nói lời không giữ lời?

Lão tổ Ngô gia chuẩn bị liều mạng. Nếu như Tiêu Phàm muốn giết hắn, hắn cũng sẽ cùng Tiêu Phàm liều mạng.

- Ta bảo ngươi lăn đi, ngươi không nghe thấy sao?

Tiêu Phàm hỏi một đằng, trả lời một nẻo, sát ý quanh thân lấp lóe.

- Tiêu Phàm này không phải là muốn để Lão tổ Ngô gia thực sự lăn đi chứ?

- Nhìn tính cách tùy tiện của Tiêu Phàm, thật là có khả năng này. Tiêu Phàm thật đúng là quá bá đạo, Lão tổ Ngô gia cũng thật sự là biết nhẫn nhịn, nếu là ta, đã sớm đại chiến một trận rồi tính!

- Đại chiến một trận? Hắn dựa vào cái gì mà đại chiến một trận, Công Tôn Ngạn không phải đều chết à, Lão tổ Ngô gia chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn Công Tôn Ngạn hay sao? Huống chi bây giờ còn có một Cửu Giai Cửu U Ma Hổ.

Đám người tất cả đều bị lời nói của Tiêu Phàm chấn kinh, để một cường giả Chiến Thánh cảnh lăn, Tiêu Phàm hắn thật sự dám.

Khiến tất cả mọi người rất ngạc nhiên là, Lão tổ Ngô gia lại thực sự ghé vào hư không, lăn đi về nơi xa, bộ dáng kia vô cùng buồn cười, rất nhanh liền không thấy tăm hơi.

Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, tựa như làm một chuyện không có ý nghĩa. Với thực lực bây giờ của hắn, tu vi bản thân đã không sợ Chiến Thánh tiền kỳ, lại cộng thêm một vài át chủ bài của hắn, muốn giết Lão tổ cũng không phải quá khó.

- Còn ai muốn ứng phó Tiêu Phàm ta không. Hôm nay tất cả ta đều tiếp nhận, có điều các ngươi cần phải cân nhắc kỹ hậu quả.

Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo liếc nhìn bốn phía, nhất thời không ai dám mở miệng.

- Ngươi tên Tiêu Phàm đúng không, ngươi có nguyện bái ta làm sư phụ không?

Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên, lại thấy một lão già lăng không xuất hiện cách Tiêu Phàm mấy chục trượng, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Tiêu Phàm.

Lão giả chính là Diệp Phong, hắn giống như đang đợi Tiêu Phàm chủ động bái hắn.

Tiêu Phàm nhìn Diệp Phong như nhìn thằng ngốc, quay người liền chuẩn bị rời đi.

- Tiểu tử ngươi quá không biết điều, sư tôn nguyện ý nhận ngươi làm đồ, đó chính là phúc khí của ngươi, còn không đến dập đầu bái sư tôn?

Hàn Nhạc Thiên nhìn thấy Tiêu Phàm muốn rời đi, lập tức phẫn nộ quát.

Dập đầu?

Tiêu Phàm đời này, cho tới bây giờ còn chưa dập đầu ai, nam tử hán đại trượng phu, lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu, dù là Bắc Lão cùng Túy Ông hắn còn chưa từng quỳ lạy, há lại quỳ lạy một người xa lạ?

- Còn ngây ra làm gì, còn chưa lăn tới đây cho sư tôn...

Hàn Nhạc Thiên thấy Tiêu Phàm hờ hững lạnh lẽo, lập tức phẫn nộ.

Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng quét Hàn Nhạc Thiên một cái, như là nhìn một người chết, phẫn nộ quát:

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv