- Chiến Hồn Khu động Hồn Thú?
Tiêu Phàm cau mày một cái, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, chẳng qua là khi hắn nhìn bốn phía, thần sắc lại âm trầm xuống.
Trên trời dưới đất, vô số Hồn Thú đang nhanh chóng tới gần, che khuất bầu trời đến đen lại, bọn hắn muốn rời đi, trừ phi mở ra một đường máu.
- Không sai, Chiến Hồn tên là Thiên Âm Thánh Tiêu, có thể phát ra một loại tiếng trời, nghe nói loại thanh âm này ẩn chứa một loại Thiên Địa Chi Lực, tu sĩ nhân loại chúng ta cảm giác rất êm tai, nhưng đối với Hồn Thú mà nói, lại là tai nạn. Hồn Thú Ý Chí yếu ớt sẽ bị loại thanh âm này khống chế, có thời điểm Cửu Giai Hồn Thú đều sẽ trúng chiêu.
Ám Dực một hơi nói hết.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới bản thân nói nhiều như vậy, mặc dù hắn còn không thoải mái Tiêu Phàm, nhưng đối với Phàm lại có một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn vừa muốn mở miệng, đột nhiên, Sở Phiền một bên kinh hô một tiếng.
- Thiên Âm Thánh Tiêu? Nơi này lại có loại Chiến Hồn này?
Sở Phiền một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Công Tôn Dạ.
- Ngươi biết?
Tiêu Phàm cúi đầu, nhìn Sở Phiền hỏi.
- Công tử là cùng ta nói chuyện?
Ám Dực cổ quái nhìn Tiêu Phàm, vừa nãy hắn thập phần nghi hoặc, Tiêu Phàm kêu danh tự bốn người, bọn hắn nơi này rõ ràng chỉ có ba người.
Chẳng qua là khi hắn nhìn về phía Tiêu Phàm, lại phát hiện, ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào một chỗ đất trống, chỗ này chỉ có một gốc cỏ non, chẳng lẽ Tiêu Phàm đang cùng một gốc cỏ non nói chuyện?
Nghĩ vậy, Ám Dực lại bỗng nhiên nhìn về phía Quan Tiểu Thất, trong đầu hắn bỗng nhiên lóe qua trước đó Quan Tiểu Thất hướng về phía không khí nói chuyện, chẳng lẽ Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất đều điên hay sao?
Tiêu Phàm căn bản không có để ý tới Ám Dực, mà lẳng lặng nghe Sở Phiền nói chuyện:
- Ta nghe nói qua, nghe đồn loại Chiến Hồn này đến từ Linh Tộc, Linh Tộc cầm giữ có nhiều loại Chiến Hồn Âm Loại, bọn hắn có thể mô phỏng bất luận kỳ thanh âm gì giữa thiên địa.
Hơn nữa, Linh Tộc thập phần thân cận Thiên Địa, cùng Hồn Thú rất gần, bởi vậy, xa xôi đi qua cũng là Linh tộc thống ngự Hồn Thú, chỉ là về sau không biết nguyên nhân gì Linh Tộc đột nhiên biến mất toàn bộ.
- A?
Tiêu Phàm nghe vậy, ánh mắt lấp lóe không thôi, trong lòng trầm ngâm nói:
- Theo Tu La Truyền Thừa ghi chép, cho dù Nguyệt Thần Cung Hồn Thú Nhất Tộc Đệ Nhất thế lực có vẻ như cũng chưa từng thống ngự qua Hồn Thú.
Cũng khó trách Tiêu Phàm khiếp sợ như vậy, Chiến Hồn Đại Lục biết bao rộng lớn, muốn thống ngự Hồn Thú là gian nan như thế nào, Tiêu Phàm khó có thể tưởng tượng.
Nhưng hắn rất rõ ràng, cho dù Chiến Thần Điện đoán chừng cũng không có năng lực này.
Tiêu Phàm rất nhanh lấy lại tinh thần, Sở Phiền truyền âm rất nhanh, cơ hồ cũng liền một cái hô hấp, Tiêu Phàm lại nhìn về phía Ám Dực nói:
- Ngươi có biết phương pháp phá giải Thiên Âm Thánh Tiêu?
- Loại Chiến Hồn này đã gần như hoà vào Huyết Mạch, hơn nữa âm ba công kích vô ảnh vô hình, muốn công phá rất khó! Bất quá...
Ám Dực lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, lập tức lời nói xoay chuyển:
- Người nắm giữ loại Chiến Hồn này, thực lực bản thân cũng không tính cường đại như thế nào, chỉ cần giết hắn, những Hồn Thú sẽ tỉnh táo lại.
- Vậy liền giết hắn!
Trong mắt Tiêu Phàm hàn quang lấp lóe.
Cho dù là hắn, đối mặt mấy trăm ngàn Hồn Thú, da đầu cũng hơi tê tê, có chút Hồn Thú mặc dù không có chiến kỹ đặc biệt nhưng thực lực bọn chúng so với tu sĩ nhân loại cùng cấp đều mạnh hơn.
Nhất là sức mạnh thân thể, xa xa không phải tu sĩ nhân loại có thể so sánh.
Cảm nhận được sát ý trên người Tiêu Phàm, con ngươi Ám Dực hơi hơi ngưng tụ, hắn trong lòng có chút hối hận, sớm biết rõ liền không chuyển vũng nước đục này.
- Ngươi có thể ngăn lại bọn hắn bao lâu?
Tiêu Phàm lại hỏi, con ngươi hắn gắt gao nhìn chằm chằm Công Tôn Dạ, Công Tôn Dạ một mực mở miệng châm chọc Tiêu Phàm, bất quá hắn đều không đặt ở trong lòng.
Việc cấp bách chính là giết Công Tôn Dạ, giải quyết hết trước mắt phiền phức.
- Nhiều nhất mười hơi, sau mười hơi chỉ có thể mở ra một đường máu.
Ám Dực mị mị hai mắt, mười hơi, cũng chính là thời gian mười cái hô hấp cực hạn.
- Tăng thêm ta và Sở Phiền, hẳn là có thể nhiều kiên trì năm cái hô hấp.
Quan Tiểu Thất nói ra.
Hắn và Sở Phiền chỉ là Chiến Đế sơ kỳ, hơn nữa lại không am hiểu tác chiến cận thân, năm cái hô hấp đoán chừng hắn đều phải liều mạng.
- Đã qua một cái hô hấp, bắt đầu!
Tiêu Phàm để lại một câu nói, trên người đột nhiên hiện ra một cỗ huyết sắc khí lãng, sau lưng hắn, đột nhiên hiện ra một đôi Huyết Sắc Cốt Sí to lớn.
Xương cánh cực kỳ rộng lớn, nhìn qua cứng cáp hữu lực, giống như hai thanh Thiên Đao, có thể trảm phá thương khung.
- Tu La Thần Dực!
Ám Dực kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đủ để nhét cả quả trứng vịt.
Trước đó hắn nghe được Tiêu Phàm chính là Tu La Điện Chủ, mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không có chân chính tin tưởng thân phận Tiêu Phàm, nhưng hiện tại, Ám Dực hoàn toàn tin tưởng.
Tu La Thần Dực, đây chính là bí kỹ Tu La Điện Điện Chủ truyền thừa, người có thể tu luyện bí kỹ này, trừ Tu La Điện Chủ trong truyền thuyết, không còn người khác.
- Mả mẹ nó, Tam Ca vậy mà thêm một đôi cánh, đôi cánh này quá bá khí?
Quan Tiểu Thất trực tiếp một câu chửi bậy để diễn tả bản thân chấn kinh.
- Cẩn thận!
Ám Dực lấy lại tinh thần, khó chịu trong lòng đối với Tiêu Phàm biến mất không ít, lấy hắn biết về Tu La Điện Chủ, đó cũng đều là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, Tiêu Phàm không tra tấn hắn đã coi như là nhân từ.
Nghe vậy, Quan Tiểu Thất lập tức cảnh giới nhìn bốn phía, một đám Hồn Thú đã không muốn sống xông lên.
Nhìn kỹ, những Hồn Thú đó con ngươi đều đỏ bừng vô cùng, lộ ra quang mang khát máu, hiển nhiên đều là bị Công Tôn Dạ khống chế.
Lại nói Tiêu Phàm thi triển Tu La Thần Dực xông ra, tốc độ đạt tới cực hạn, xuyên qua một đám Hồn Thú, Hồn Thú hoàn toàn không công kích hắn.
Nếu như không phải Tiêu Phàm thân pháp kỳ lạ, có lẽ sớm đã bị những Hồn Thú này đập chết, nhiều lần hiểm mà Tiêu Phàm lại tránh thoát một kiếp.
- Hiện tại còn muốn giết ta? Tiêu Phàm, nhìn ra ngươi không chỉ cuồng vọng, còn rất vô tri!
Thanh âm Công Tôn Dạ châm chọc vang lên, nếu như trước đó Tiêu Phàm muốn giết hắn, có lẽ còn dễ dàng.
Nhưng hiện tại, có vô số Hồn Thú bị hắn khống chế, Tiêu Phàm muốn xuyên qua Hồn Thú ngăn cản cũng rất khó.
Vừa dứt lời, Công Tôn Dạ quanh thân lần nữa nhộn nhạo từng đạo từng đạo huyền diệu sóng ánh sáng, không đúng, chuẩn xác là sóng âm, chỉ là thực chất hóa, nhìn qua giống sóng ánh sáng mà thôi.
Thậm chí, Tiêu Phàm có thể cảm nhận được, Công Tôn Dạ đỉnh đầu còn hiện lên một cái hư ảnh bạch sắc, ống sáo tinh xảo đặc sắc. Hư ảnh như ẩn như hiện, nếu như không phải Tiêu Phàm Linh Giác thập phần cường đại, căn bản là phát hiện không được.
Cái ống sáo này cùng với những cực đại Chiến Hồn khác khác biệt, chỉ là như cây sáo phổ thông, cũng chính là bởi vì như thế, Tiêu Phàm liền nhận ra danh tự ống sáo.
- Quả nhiên là Thiên Âm Thánh Tiêu, bất quá có vẻ như Chiến Hồn này không có chân chính cùng Huyết Mạch Công Tôn Dạ hòa làm một thể?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Chiến Hồn không cùng Huyết Mạch hòa làm một thể, thi triển trước mặt Tiêu Phàm không phải muốn chết sao?
Lập tức Tiêu Phàm tựa như nghĩ đến cái gì, chậm chạp nói:
- Nhìn ra Công Tôn Dạ cũng không phải là Linh Tộc Huyết Mạch, chỉ là ngẫu nhiên thức tỉnh Chiến Hồn Thiên Âm Thánh Tiêu mà thôi.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm tăng tốc, cực tốc trốn tránh Hồn Thú trùng kích bốn phía, chỉ cần mình có thể tới gần Công Tôn Dạ, chính là lúc hắn chết.
Lục Đạo