Nhìn thấy Tiêu Phàm đánh tới, thần sắc Độc Cô Trường Phong khẽ biến. Mặc dù Tiêu Phàm luôn miệng nói Lăng Thiên cùng Giang U Nguyệt tự giết lẫn nhau, nhưng trong lòng hắn lại nhận định Giang U Nguyệt cùng Lăng Thiên đã bị Tiêu Phàm giết chết.
Dù hai người thực sự là tự tương tàn giết nhau, vậy nguyên nhân cũng là bởi vì Tiêu Phàm, điểm này hắn không hề hoài nghi.
- Ta ngược lại muốn thử một chút xem Tiêu Phàm ngươi có khủng bố như vậy không!
Trong lòng Độc Cô Trường Phong lạnh rên một tiếng đánh thẳng hướng Tiêu Phàm, một kiếm trảm xuống.
Hắn thấy, Tiêu Phàm tay không tấc sắt, làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Cũng đúng lúc này, trong tay Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một cây gậy gỗ, nhìn sơ qua, gậy gỗ hiện lên hình kiếm, phía trên một vài đường vân rườm rà che kín.
- Hồn Văn sao?
Nhìn thấy những đường vân này, Độc Cô Trường Phong lông mày nhíu lại, có điều rất nhanh lại biến thành vẻ khinh thường.
Một thanh kiếm gỗ, thế nào cũng không có khả năng chống lại Cửu Phẩm bảo kiếm trên tay hắn. Thân là con trai của Gia Chủ Độc Cô gia tộc Thần Binh Các, bảo bối trên người Độc Cô Trường Phong tất nhiên không ít. Người khác ở đây không mở ra được Hồn Giới, nhưng không có nghĩa là Độc Cô Trường Phong hắn không có thủ đoạn đặc biệt.
Sau một khắc, vẻ khinh thường trên mặt Độc Cô Trường Phong bỗng cứng đờ. Chỉ thấy một đạo huyết sắc quang mang nở rộ tại hư không, tản ra khí tức tuyệt thế sắc bén, xông thẳng đến phía hắn.
Kiếm Hồn Điêu trong tay Tiêu Phàm tất nhiên không thể chống lại cùng Cửu Phẩm Hồn Binh, nhưng mà Tiêu Phàm căn bản không cho Độc Cô Trường Phong cơ hội kháng lại.
Phốc phốc!
Hai kiếm khí va chạm trên không, kiếm khí đáng sợ xé tan hư không, thân là Chiến Đế cảnh, cho dù không cần Hồn Binh, uy lực của nó cũng không thể khinh thường.
Bây giờ Tiêu Phàm Ý Chí vô cùng cường đại, Hồn Lực Chi Kiếm ngưng tụ Hồn Lực, cũng không yếu hơn Bát Phẩm bảo kiếm bình thường, uy lực chém ra càng nhanh hơn mấy phần.
Đương nhiên, nếu có Hồn Binh cấp cao, uy lực sẽ cường đại hơn không ít, tựa như Độc Cô Trường Phong, giờ phút này có thể chiến không phân trên dưới cùng Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm, có vẻ như ngươi cũng chỉ có thế mà thôi, nếu không chuôi kiếm của ngươi, cùng Cửu Giai Khôi Lỗi Thú kia, ở Vô Song Thánh Thành khối người có thể giết chết ngươi.
Độc Cô Trường Phong cười ha ha, cực kỳ càn rỡ.
- Nhưng trong những người đó, chí ít không có ngươi.
Tiêu Phàm lạnh lùng thốt ra một thanh âm, thân hình lần nữa tăng tốc, trực tiếp xuyên qua Kiếm Khí Hải kia, xuất hiện ở gần Độc Cô Trường Phong.
- Tù Hồn Chỉ!
Một tiếng quát nhẹ, tay trái Tiêu Phàm bóp một cái, chỉ một thoáng, một ngón tay to lớn màu trắng xuất hiện ở không trung, hư không như bị phong cấm.
Cùng lúc đó, Tiêu Phàm dùng một kiếm đâm về Độc Cô Trường Phong, thời khắc Độc Cô Trường Phong kinh biến, một kiếm vung ra.
Phốc một tiếng, bảo kiếm trong tay Độc Cô Trường Phong trực tiếp mở ra kiếm gỗ trong tay Tiêu Phàm dù có Hồn Văn ngăn cản, cũng chỉ kiên trì không quá một phút.
- Cửu Phẩm Hồn Binh?
Tiêu Phàm híp hai mắt, lúc thấy bảo kiếm đánh tới tốc độ không mảy may giảm đi, trong mắt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kiên cố nồng đậm.
- Coi như ngươi cũng có mắt nhìn, đáng tiếc lúc này đã trễ.
Khóe miệng Độc Cô Trường Phong nhếch lên, tựa như đã thấy cảnh tượng Tiêu Phàm đền tội dưới kiếm hắn, trong lòng không kìm được cười phá lên.
Vừa nghĩ tới Tiêu Phàm liên tiếp đánh bại Lôi Hạo, Tô Mạch Hàn, Công Tôn Dạ, vậy mà chết ở trên tay mình, trong lòng Độc Cô Trường Phong liền kích động vô cùng.
Chỉ là không đến vài giây sau, nụ cười trên mặt Độc Cô Trường Phong trong nháy mắt ngưng kết lại, con ngươi đột nhiên run lên kịch liệt.
Chỉ thấy một bàn tay của Tiêu Phàm đột nhiên nắm lấy bảo kiếm trong tay hắn, máu tươi chảy ra, nếu đổi lại là một người khác, đoán chừng bàn tay sớm đã bị một kiếm chặt đứt.
Nhưng mà tay của Tiêu Phàm chẳng những không bị chặt đứt, hơn nữa còn ngăn cản thế công của bảo kiếm, điều này khiến Độc Cô Trường Phong không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Nếu như cơ thể người có thể ngăn cản sự sắc bén của Hồn Binh, vậy còn cần Hồn Binh làm gì?
Nhất là bảo kiếm trong tay hắn lại chính là Cửu Phẩm Hồn Binh, bảo kiếm mà đến cả thân thể Chiến Thánh cảnh còn có thể chém giết, làm sao lại để một tên tu sĩ Chiến Đế cảnh lăng không tiếp được chứ?
- Má, tay không tiếp kiếm sắc!?
Nơi xa, Công Tôn Lôi nhịn không được giận mắng một tiếng, hai chân như nhũn ra, Công Tôn Oanh cũng chẳng khá hơn.
Công Tôn Dạ cũng trợn tròn mắt, hắn biết rõ thực lực Tiêu Phàm rất mạnh, nhưng hiện tại đâu chỉ là mạnh, đây chính là biến thái.
Vốn dĩ bọn hắn coi là Tiêu Phàm tay không tấc sắt sẽ chỉ là đối tượng để Độc Cô Trường Phong đồ tể mà thôi. Nhưng hiện tại, hoàn toàn trái ngược lại.
Dù trên người không có vật gì, dù tay không tấc sắt, Tiêu Phàm cũng biến thái như vậy.
- Nhị Ca, chạy mau!
Công Tôn Lôi lấy lại tinh thần, quát to một tiếng.
- Hồng hộc!
Lời nói chưa dứt, mấy đạo lợi mang từ trong hư không vang lên, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực mấy người Công Tôn gia tộc, trong hư không sương máu lượn lờ.
Công Tôn Lôi cùng Công Tôn Oanh cúi đầu nhìn máu tươi chảy ra trên ngực, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.
Hai người bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới, bản thân luôn không muốn đối địch với Tiêu Phàm, nhưng quả thực lại bị Công Tôn Dạ mang đến một con đường chết chóc, cuối cùng vẫn chết ở trong tay Tiêu Phàm.
- Tự tìm cái chết!
Chỉ có một mình Công Tôn Dạ phản ứng kịp, trường kiếm trong tay nghênh không chém một cái, ngăn trở một kích tất sát.
- Độc Cô Trường Phong, đa tạ bảo kiếm của ngươi!
Nơi xa, Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, thân thể lách ra, sau đó bàn tay hóa thành móng vuốt sắc, chộp tới hướng cổ họng của Độc Cô Trường Phong.
- Tên điên!
Sắc mặt Độc Cô Trường Phong đại biến, quát lạnh một tiếng, hắn ra sức rút bảo kiếm trong tay ra, nhưng mà căn bản bất vi sở động. Tay Tiêu Phàm gắt gao giữ lấy chuôi kiếm này.
Thấy móng vuốt Tiêu Phàm sắp tới gần Độc Cô Trường Phong, sắc mặt Độc Cô Trường Phong hung ác, chân đạp Thân Pháp Chiến Kỹ liền bỏ chạy về nơi xa, tốc độ đạt tới cực hạn, trong nháy mắt liền xuất hiện ở cách đó mấy trăm trượng.
Khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười mỉm, tựa như sớm đoán được Độc Cô Trường Phong sẽ làm như vậy, tay phải hắn dắt lấy một chuôi trường kiếm màu trắng sữa.
Trên thân kiếm có một vài hoa văn đặc thù, hơn nữa kiếm thể cũng không bóng loáng, ngược lại giống như dùng đá rèn luyện thành.
- Vừa rồi khoảng cách xa nên không nhìn cẩn thận, không nghĩ tới lại là Thánh Kiếm Bàn Thạch?
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn bảo kiếm trong tay, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Thánh Kiếm Bàn Thạch, chính là Cửu Phẩm Hồn Binh, toàn thân dùng một loại đá đặc thù chế tạo thành, loại đá này nước lửa không thể xâm phạm, kiên cố vô cùng, nặng như cả dãy núi.
Dù trải qua ngàn năm vạn năm, cũng không có bất cứ biến hóa gì, bởi vậy loại đá này tên Vạn Niên Bàn Thạch.
Vạn Niên Bàn Thạch chế tạo Thánh Kiếm Bàn Thạch cực kỳ nổi danh, cho dù trong Cửu Phẩm Hồn Binh cũng coi như cấp bậc đỉnh cao.
- Tiêu Phàm, trả Thánh Kiếm cho ta!
Độc Cô Trường Phong gầm thét, Lôi Viêm Long Quả không cướp được, Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất không giết được, hiện tại đến cả Thánh Kiếm Bàn Thạch cũng mất, tổn thất của hắn quả thực quá lớn.
- Thần Binh Các ngươi có thật không ít đồ tốt, Thánh Kiếm Bàn Thạch này ta liền vui vẻ nhận, còn về cái mạng ngươi?
Tiêu Phàm cười ha ha một tiếng, dò xét Bàn Thạch Thánh Kiếm một chút, sau đó sát cơ đột nhiên nở rộ, lao thẳng tới Độc Cô Trường Phong.
Nắm giữ Thánh Kiếm Bàn Thạch còn không làm gì được Tiêu Phàm, Độc Cô Trường Phong hiện tại đâu còn dám cùng Tiêu Phàm giao thủ. Hai cánh Hồn Lực phía sau hắn rung động một cái, trong nháy mắt biến mất ở chân trời, chỉ có một thanh âm phẫn nộ truyền đến.
- Tiêu Phàm, Thánh Kiếm tạm thời để chỗ ngươi, lần sau ta nhất định sẽ đòi lại, đòi cả cái đầu ngươi nữa.
- Chạy?
Quan Tiểu Thất một tiễn bắn giết một người, đột nhiên ngẩng đầu cười lạnh nhìn Độc Cô Trường Phong bỏ chạy, định bắn một tiễn.
- Bỏ đi, Độc Cô Trường Phong nắm giữ một loại thân pháp bí kỹ, muốn giết hắn không dễ đâu.
Tiêu Phàm lắc đầu, sau đó nhìn về phía một số người nơi xa còn sống, thoáng hiện ý nghĩ giết sạch.
Lục Đạo