Nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, trên người Lăng Quân bộc phát ra khí càng thêm hung mãnh, như là giang hà hướng về bốn phía mãnh tản ra, quanh thân hắn càng là bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực.
Bạch sắc hỏa diễm không có bất kỳ nhiệt độ gì, nhưng lại đáng sợ đến cực điểm, tựa như hư không đều bị đốt cháy.
Bốn phía tu sĩ thấy thế liền nhao nhao lui lại, sợ tai bay vạ gió.
- Thiên Địa Chi Lực Hỏa Thuộc Tính!
Tiêu Phàm mị mị hai mắt.
Nếu như là trước đó, Tiêu Phàm tại trước mặt Thiên Địa Chi Lực không có lực phản kháng, nhưng sau khi biết Kiếm Văn có thể ngăn cản Thiên Địa Chi Lực, đối mặt Chiến Đế đỉnh phong, hắn cũng không còn cảm thấy đáng sợ như vậy.
- Hiện tại rốt cục sợ hãi rồi?
Lăng Quân lạnh lùng cười một tiếng:
- Ta hảo tâm dùng 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch mua đan phương của ngươi, nhưng ngươi nhục nhã ta, cho dù giết ngươi, ngươi cũng không thể nói gì!
- Tiểu tử này vậy mà không biết điều như thế, 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch mua một cái đan phương cũng không bán, không bán thì thôi, còn dám nhục nhã Lăng Trưởng Lão!
- Người như vậy đáng chết, khó trách lửa giận Lăng Trưởng Lão lớn như vậy, nếu là đổi lại là ta, trực tiếp một bàn tay chụp chết hắn.
- Cho dù hắn có thể so với Thánh Thành Bát Tuấn thì sao, tại trước mặt Chiến Đế đỉnh phong chân chính vẫn chỉ là một con giun dế, không chịu nổi một kích.
Đám người nghe vậy, phần lớn người cười lạnh nhìn xem Tiêu Phàm, rất nhiều người càng là lộ ra thần sắc cười trên nỗi đau của người khác.
- Nhục nhã ngươi?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch liền muốn mua đan phương Bát Phẩm Thối Hồn Đan, đây là ngươi đang nhục nhã ta!
Chỉ là Tiêu Phàm căn bản lười nhác giải thích, lách mình liền đánh tới Lăng Quân, cái thế giới này, nắm đấm chính là đạo lý cứng rắn, giải thích quá nhiều căn bản không bất kỳ công dụng nào.
Tại trong mắt đám người, Lăng Quân là cường giả, cho nên hắn nói chuyện có đạo lý, chính là lời lẽ chí lý.
Cho dù Tiêu Phàm không ngừng giải thích, cũng không có ai nghe, bất quá, lấy tính cách Tiêu Phàm cũng lười đi giải thích, cùng một đám người xa lạ giải thích có ý nghĩa gì đây?
- Hừ.
Lăng Quân hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia đắc ý, hiện tại hắn đứng ở điểm cao đạo đức, có nhiều người làm chứng cho hắn như vậy, cho dù giết Tiêu Phàm, Tô gia tỷ đệ cũng không thể nói cái gì.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ đến Tiêu Phàm cũng dám chủ động xuất thủ, thật sự cho rằng may mắn chiến thắng mấy tên thiên tài, liền không ai bì nổi sao?
- Phần Thiên Chưởng!
Không gian ba động một cái, thanh âm Lăng Quân đột nhiên biến mất tại chỗ, một cỗ hỏa diễm lực lượng xé rách hư không tại trước người Tiêu Phàm hiện ra, ngay sau đó một cỗ khí tức nóng rực đập vào mặt.
- Giết!
Tiêu Phàm nói ra một chữ, Tu La Kiếm rung động trong nháy mắt biến thành huyết sắc, Huyết Sát chém ra, huyết sắc quang mang đáng sợ che khuất bầu trời, làm người ta không mở hai mắt ra được.
Một cỗ khí tức khắc nghiệt, huyết tinh, cuồng bạo quét sạch tứ phương, Tu La Kiếm gần đây hấp thu không ít máu của cường giả Chiến Đế cảnh, hơn nữa Tiêu Phàm còn dung nhập Kiếm Văn vào bên trong Huyết Sát.
Uy lực một kiếm này tuyệt đối không kém gì chiến kỹ Bát Giai đỉnh cấp, dù là Chiến Đế đỉnh phong cũng có thể chém giết.
- Sát phạt chi lực thật đáng sợ!
Trong lòng đám người bỗng nhiên rung động một cái, tất cả đều bị uy thế Huyết Sát chấn nhiếp.
Phốc phốc!
Hỏa diễm chưởng cương dưới một kiếm của Tiêu Phàm liền trực tiếp vỡ ra, trình độ sắc bén của Tu La Kiếm vượt qua Lăng Quân dự kiến, nhìn tốc độ kiếm khí màu đỏ không yếu đi, trong lòng Lăng Quân run lên.
- Ngươi vậy mà nắm giữ Cửu Phẩm Hồn Binh!
Lăng Quân cả kinh quát một tiếng, cấp tốc hướng một bên né tránh, có thể tuỳ tiện chém đứt Bát Phẩm Chiến Kỹ Phần Thiên Chưởng, cũng chỉ có Cửu Phẩm Hồn Binh.
- Khó trách hắn khinh thường Đãng Thiên Kiếm, nguyên lai kiếm của hắn lại là Cửu Phẩm Hồn Binh.
Trong lòng Tô Mạch Huyên cũng khá là kinh ngạc, cũng càng thêm hoài nghi thân phận Tiêu Phàm.
Một kẻ ngoại lai phổ thông có thể xuất ra Bát Phẩm Đan Dược đỉnh cấp, có thể có được Cửu Phẩm Hồn Binh sao?
Hiển nhiên không thể, chí ít Tô Mạch Huyên hoàn toàn cho là không có khả năng.
- Hỏa Long Quyền!
Không thể không nói Lăng Quân không hổ là cường giả Chiến Đế tối đỉnh, tốc độ của hắn rất nhanh, tránh thoát một kiếm Huyết Sát, lại từ nghiêng người xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm, lần này một cái bá đạo chưởng cương quét ngang đánh tới.
Chưởng cương to như một căn phòng, tựa như đem hư không đều cho chấn bể, rung động ầm ầm, thập phần chấn nhiếp nhân tâm.
- Cho dù không phải Cửu Phẩm Hồn Binh, giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay.
Bước chân Tiêu Phàm hung hăng đạp mạnh, không lùi mà tiến, da dẻ hắn phóng ra lực lượng màu vàng.
Cùng lúc đó, Tu La Huyết Mạch bắt đầu sôi trào lên, một cỗ cuồng bạo chi khí không thể địch nổi từ trên người Tiêu Phàm bộc phát ra.
Tốc độ sử dụng kiếm nếu không bằng ngươi, vậy liền dứt khoát dùng nhục thân cứng đối cứng, Bất Diệt Kim Thân đại thành, sức mạnh thân thể không thể yếu hơn so với Chiến Đế đỉnh phong.
Nhìn kỹ, bên trong quyền cương của Tiêu Phàm còn có từng đạo sương mù màu đen thoáng hiện, ngưng kết thành một đạo kết giới, đó là Hồn Văn Tiêu Phàm dùng Hồn Lực ngưng tụ.
Chiến Đế đỉnh phong, Tứ Trọng Ý Chí có thể thi triển một tia Thiên Địa Chi Lực, nếu như cứng đối cứng, Tiêu Phàm không thể nào là đối thủ, dù sao, nhân lực làm sao có thể cùng Thiên Địa Chi Lực tranh phong?
Bất quá, Tiêu Phàm nắm giữ Hồn Văn, hắn có thể tuỳ tiện thi triển Kiếm Văn, lấy lực lĩnh ngộ đem Kiếm Văn đổi thành Quyền Văn cũng không phải sự tình phiền phức gì.
- Dám cùng nhục thân ta va chạm, kiến càng há có thể lay đại thụ?
Nhìn thấy Tiêu Phàm không tránh không lùi, còn muốn cùng mình cứng đối cứng, Lăng Quân lập tức cười như điên.
Thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh, thời khắc sắp đụng vào Lăng Quân, quanh thân trong nháy mắt thiêu đốt lên kim sắc hỏa diễm, hắn không chút do dự dẫn ra lực lượng Vô Tận Chiến Hồn.
- Oanh!
Tiếng nổ khủng bố vang vang lên, nắm đấm hai người kịch liệt đâm vào cùng một chỗ, bạch sắc hỏa diễm một làn sóng sau mạnh hơn làn sóng trước, mãnh liệt tứ phương, gió lửa phần phật.
- Vậy mà cản được!
Đám người con ngươi co rụt lại, xuyên qua hỏa diễm lờ mờ còn có thể nhìn thấy thân ảnh Tiêu Phàm cùng Lăng Quân, hai người đang giằng co tại cùng một chỗ, ai cũng không nhường ai.
- Khó trách ngươi có thể một chưởng đẩy lui Tô Kỳ Long, nguyên lai ngươi cũng lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Lực.
Trên mặt Lăng Quân lóe qua kiêng kị cùng vẻ kinh hãi nồng đậm.
Bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, hắn liền khôi phục bình tĩnh, khóe miệng hơi hơi giương lên nói:
- Bất quá, ngươi vẫn quá xem thường Chiến Đế đỉnh phong.
Vừa dứt lời, phía sau Lăng Quân đột nhiên hiện lên một đạo hư ảnh hắc sắc to lớn, phe phẩy đôi cánh cực đại, bao phủ xung quanh mười trượng, toàn thân thiêu đốt lên hắc sắc hỏa diễm.
Nó có ba con mắt, tất cả đều hiện lên huyết sắc, tản ra một loại quang mang tà dị, rất hiển nhiên, đây là Chiến Hồn của Lăng Quân, chính là Bát Phẩm Tà Nhãn Hỏa Loan.
Lúc Tà Nhãn Hỏa Loan xuất hiện, toàn thân đám người phát lạnh, hắc sắc hỏa diễm kia càng dọa đám người lạnh run.
- Vậy sao?
Mà Tiêu Phàm lại là chẳng thèm ngó tới, ngược lại khóe miệng cong thành một vòng cung quỷ dị.
Sau một khắc, U Linh Chiến Hồn nổi lên, như là một tấm lưới, hướng về bốn phướng tám phía bao phủ, che khuất trên trăm trượng xung quanh, đám người đã không nhìn thấy diễn biến bên trong.
- Nguyên bản còn tưởng rằng ngươi có thể bức ta sử dụng lực lượng Hồn Điêu Thú, hiện tại nhìn đến, ta vẫn đánh giá cao ngươi rồi.
Tiêu Phàm cười lạnh nhìn Lăng Quân, giống như nhìn một người chết, trong lòng lại bổ sung một câu:
- Vừa vặn thí nghiệm năng lực Tỏa Hồn Châu một chút!
- Tỏa Hồn!
Quát nhẹ một tiếng, Tiêu Phàm dẫn ra lấy Tỏa Hồn Châu, chỉ một thoáng, một cỗ ba động huyền diệu từ trên U Linh Chiến Hồn tràn ngập tản ra.
- Tiêu Phàm, ngươi làm gì ta? Chiến Hồn của ta làm sao không động được?