Tiêu Phàm mang theo Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình rời khỏi Hắc Sắc Thạch Sơn, đứng đằng trước Hắc Sắc Thạch Sơn.
Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly đứng sau lưng Tiêu Phàm cách đó không xa, hai người biết rõ, Tiêu Phàm chắc chắn tìm được bảo vật ở bên trong, về phần là cái gì, hai người không dám hỏi nhiều.
- Với năng lực hiện nay của ta không có cách nào di chuyển được Điện Tu La Truyền Thừa, trước hết cứ để ở chỗ này.
Tiêu Phàm khẽ nói trong lòng.
Hắc Sắc Thạch Sơn cũng không phải là núi bình thường, mà là Tu La Truyền Thừa điện, nguyên bản thuộc về Tu La Điện, cũng khó trách Ngọc Diện Vô Tình không công phá được.
Đừng nói Chiến Hoàng cảnh, cho dù Chiến Đế cảnh, cũng tuyệt đối không làm gì được Tu La Truyền Thừa điện.
- Không biết là trùng hợp, hay là đã sớm có duyên số.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn chân trời, Đọa Lạc Chi Cốc này, vốn chỉ là một phần của Tu La Điện.
Chỉ là sau khi Tu La Điện bị hủy diệt, bị người dùng thủ đoạn phong ấn tại một chỗ, ném tới nơi này, cũng giống như Bí Cảnh Tiểu Không Gian Tu La Kiếm vậy.
Nhưng mà Đọa Lạc Cốc rõ ràng không bằng Bí Cảnh Tiểu Không Gian, ở đây âm u đầy tử khí hơn hẳn.
Nếu như không phải ngẫu nhiên bị Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ phát hiện, Tiêu Phàm căn bản sẽ không đến nơi này, càng không có khả năng thức tỉnh Tu La Huyết Mạch.
Đương nhiên, cho dù hắn không tham gia Sát Vương Thí Luyện, thậm chí không có được Tu La Kiếm thì cũng không có khả năng khiến Tu La Huyết Mạch thức tỉnh.
Tiêu Phàm không tin vào ý trời, cái gì mà ông trời sắp đặt đều là giả, mệnh ta do ta không phải do trời, chưa nói tới có thể thay đổi bất cứ lúc nào, ai có thể sắp đặt chứ?
So sánh với việc này, hắn càng tin tưởng hai loại khả năng, khả năng thứ nhất, đây thực sự chỉ là trùng hợp, tất cả trùng hợp kết hợp lại, khiến hắn được Tu La Truyền Thừa.
Về phần loại khả năng thứ hai, lại khiến Tiêu Phàm lo lắng không thôi, hắn hoài nghi, có một người đứng sau màn, ở phía sau điều khiển tất cả những việc này.
Nếu như thực sự là như vậy mà nói, vậy thì có chút đáng sợ rồi.
Cho nên Tiêu Phàm tình nguyện tin tưởng là trùng hợp, nhưng hắn cũng không thể không chuẩn bị tốt, vạn nhất có người cố ý tạo ra tất cả những thứ này thì sao đây?
- Thôi kệ đi, cho dù là trùng hợp cũng được, mà có người đứng phía sau điều khiển cũng được, chỉ cần thực lực đủ mạnh, có thể quét sạch tất cả.
Tiêu Phàm hít sâu mấy hơi, bình tĩnh suy nghĩ.
Quay người, Tiêu Phàm liền chuẩn bị đi về phía xa, Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình đứng sau lưng Tiêu Phàm, lúc bọn họ chuẩn bị bay lên, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Dừng lại, đem đồ vật các ngươi lấy được trong Hắc Thạch Sơn giao ra đây!
Lời còn chưa dứt, sáu bóng người trong nháy mắt xuất hiện trước mặt đám Tiêu Phàm, không đợi mấy người mở miệng, liền bao vây bọn họ.
Cách đó không xa, còn có một lão đầu mặc trường bào màu đen ngồi trên một cây đại thụ, lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.
- Lại là ngươi!
Gần như đồng thời, Tiêu Phàm cùng lão đầu kia kinh ngạc mở miệng, kinh ngạc nhìn đối phương.
Lão đầu áo bào đen càng phẫn nộ, căm tức nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiểu tử, thật đúng là oan gia ngõ hẹp a, lần trước ngươi cướp mật ong Phong Hoàng Tương của ta, lần này ngươi đem đồ vật ngươi lấy được giao cho ta, chúng ta coi như hòa nhau.
Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn lão đầu áo bào đen, từ lần Tiêu Phàm gặp phải Ưng Trảo Lão Nhân trong biển hoa Tinh Huyễn Phong ở vòng thứ hai, lúc ấy lão bị Tiêu Phàm một cước đạp bay, hiện tại vẫn luôn ghi hận Tiêu Phàm.
- Nếu không, ta cho ngươi mật ong Phong Hoàng Tương, thấy thế nào?
Tiêu Phàm thử thăm dò hỏi, lão đầu này tương đối thú vị, Tiêu Phàm không có ý định giết lão.
Hơn nữa, Ưng Trảo Lão Nhân này lại có thể cướp được thẻ tích điểm của sáu người, xem ra cũng có chút bản lĩnh.
- Hừ, chút mật ong Phong Hoàng Tương liền có thể giảng hòa sao? Ngươi không chỉ cướp mật ong Phong Hoàng Tương của ta, còn cướp mật ong Phong Vương Tương, hơn nữa lại còn đạp ta một cước, hơn nữa Ưng Trảo Lão Nhân ta lại là người thù dai.
Ưng Trảo Lão Nhân phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm.
- Ưng Trảo Lão Nhân?
Đột nhiên, Lưu Ly lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
- Nha, tiểu nữ tử ở đâu ra vậy?
Ưng Trảo Lão Nhân có chút ngoài ý muốn nhìn Lưu Ly, lại nhìn về phía Tiêu Phàm nói: - Tiểu tử ngươi được đó, bắt một tiểu nữ oa cho đỡ thèm, còn tìm một người canh chừng.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, Lưu Ly thì mặt ửng đỏ, khó chịu nhất phải kể tới Ngọc Diện Vô Tình, hắn đường đường là Thập Đại Thiên Tài sát thủ, vậy mà biến thành người canh gác cho Tiêu Phàm cùng Lưu Ly.
Mẹ kiếp, lão Tử dù sao cũng là Thập Đại Thiên Tài sát thủ, là người có cơ hội chiếm lấy danh hiệu Sát Vương lại bị ngươi nói thành như vậy, quả thực không chịu nổi.
- Khụ khụ, Lưu Ly, ngươi từng nghe nói về lão đầu này?
Tiêu Phàm đổi chủ đề, nghi hoặc hỏi.
- Từng nghe nói, liên tục tham gia tám lần Sát Vương Thí Luyện, đây là lần thứ chín, có thể sống sót đã coi như là kỳ tích.
Lưu Ly phát hiện trên mặt có chút không thích hợp, vội vàng bình tĩnh suy nghĩ.
- Không phải là một lão bất tử ngàn năm không chết thôi sao?
Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn nhìn Ưng Trảo Lão Nhân, trong lòng hắn cũng cảm thấy kì lạ, tham gia liên tục chín lần Sát Vương Thí Luyện, nghị lực của lão đầu này không phải kiên cường bình thường.
Đương nhiên, lợi hại nhất vẫn là da mặt của ông ta.
Mặc dù nói Sát Vương Thí Luyện không hề hạn chế tuổi tác, nhưng mà người trên 30 tuổi sẽ không mặt dày đến tham gia, dù sao, 30 tuổi còn dừng lại ở Chiến Hoàng cảnh, điều này cũng chứng tỏ, họ gần như cả đời này cũng chỉ có thể là Chiến Hoàng.
Điểm mấu chốt là tu vi của Ưng Trảo Lão Nhân, có vẻ như chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ đỉnh phong, còn chưa đột phá lên Chiến Hoàng hậu kỳ, tiếp tục tham gia Sát Vương Thí Luyện thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Cho dù lấy được bảo bối, đoán chừng cũng không thể giúp ông ta tiếp tục đột phá, dù sao, nếu như ông ta có thể đột phá,thì đã sớm đột phá.
Ha ha! Nghe được mấy từ "Lão bất tử ngàn năm không chết " này, Lưu Ly lập tức che miệng cười khẽ.
Ngọc Diện Vô Tình đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Lưu Ly, con người vạn năm băng sơn này cũng biết cười?
- Tiểu tử, ngươi nói ai là lão bất tử ngàn năm không chết?
Ưng Trảo Lão Nhân tức giận, từng bước một đi về hướng Tiêu Phàm, tức giận vô cùng.
Tham gia tám lần Sát Vương Thí Luyện mà không chết, đây là điều luôn khiến lão ta kiêu ngạo, tám lần Sát Vương Thí Luyện, bao nhiêu thiên tài sớm đã trở thành một nắm cát vàng.
Dù là những Sát Vương không chết kia, có mấy người sẽ được nhớ đến chứ?
Nhưng mà cái tên Ưng Trảo Lão Nhân của hắn, phàm là người tham gia Sát Vương Thí Luyện, có mấy người chưa từng nghe nói chứ?
Tên của Thập Đại Thiên Tài sát thủ tất nhiên vang dội, nhưng tên của Ưng Trảo Lão Nhân cũng không kém bọn họ.
Nhưng mà hiện tại, uy danh hắn lại bị Tiêu Phàm gọi là lão bất tử ngàn năm không chết, nghe vậy sao hắn làm sao có thể bình tĩnh được.
- Nói ngươi đó, chẳng lẽ nơi này còn có ai già hơn ngươi?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Ưng Trảo Lão Nhân nói, nếu như là vòng thứ hai, Tiêu Phàm còn kiêng kị thủ đoạn của Ưng Trảo Lão Nhân.
Nhưng mà bây giờ Tiêu Phàm căn bản không đem lão ta đặt ở trong mắt, sáu, bảy người này, đừng nói là hắn, cho dù là Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình cũng có thể tuỳ tiện giải quyết.
- Đồ nhãi con lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh à.
Ưng Trảo Lão Nhân phẫn nộ tới cực điểm, đưa tay vung lên, phẫn nộ quát:
- Giết hắn cho ta.
- Chờ đã!
Tiêu Phàm đột nhiên kêu lên.
- Tiểu tử, rốt cục cũng biết sợ, sợ thì đem thẻ tích điểm cùng đồ vật kia cho ta, ta không thích giết người.
Ưng Trảo Lão Nhân cười tủm tỉm nhìn Tiêu Phàm nói.
- Không phải, ta chỉ là muốn hỏi ngươi.
Tiêu Phàm lắc đầu, chỉ Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình nói:
- Ngươi biết rõ, bọn họ là ai không?
MinhLâm - Lục Đạo -