- Tiêu Phàm, ngươi nói không chỉ có ba mươi người, vậy có bao nhiêu người?
Huyết Yêu Nhiêu đột nhiên lại hỏi.
Tiêu Phàm quay đầu lại, nhìn Huyết Yêu Nhiêu trong bóng tối đen kịt, hai mắt nhắm lại nói:
- Ngươi có biết, một tổ tám người chúng ta có bao nhiêu người còn sống không?
- Bao nhiêu người?
Huyết Yêu Nhiêu không cần nghĩ liền hỏi lại, nàng không biết Tiêu Phàm vì sao đột nhiên hỏi một vấn đề không liên hệ.
- Một người!
Tiêu Phàm duỗi ra một cái ngón tay, chỉ vào mình rồi nói:
- Chỉ còn một mình ta!
Huyết Yêu Nhiêu hít một hơi lạnh, tám người chỉ còn một người, tỉ lệ đào thải này cũng quá cao đi. Dựa theo kinh nghiệm thường ngày, trong mười người cũng phải có ba đến bốn người sống sót mới đúng.
Mà hiện tại, vẫn còn mười ngày nữa mới qua thời gian một tháng, liền chết nhiều như vậy.
- Bát Đội Trưởng mang các ngươi đi đâu?
Huyết Yêu Nhiêu cau mày nói.
- Đế Cung!
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, nghĩ tới tình cảnh lúc đó, hắn liền tê cả da đầu. Vẫn may có Huyết Yêu Nhiêu nhắc nhở nên hắn chạy rất nhanh, bằng không hắn cũng phải chết.
Việc chỉ có một mình hắn sống sót cũng là Tiêu Phàm nghe được từ Long Vũ, bằng không hắn còn không biết, mình chính là người may mắn duy nhất.
- Bát Đội Trưởng thật đúng là ác!
Huyết Yêu Nhiêu thần sắc cực kỳ không bình tĩnh, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Tổ chúng ta chỉ có một mình ta sống sót, coi như ba tổ các ngươi còn một nửa sống sót, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người, đây còn chưa bao gồm người bị Diêm La Phủ giết. Theo ta thấy, hiện tại người Huyết Lâu còn sống, bao gồm ngươi và ta, đoán chừng cũng tầm hơn mười người.
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu. Nếu như không có Tiêu Phàm, chính nàng cũng đã bị giết, những người khác còn không bằng nàng, nếu như gặp người Diêm La Phủ, bị giết cũng rất bình thường.
Ngừng một chút, Tiêu Phàm lại nói:
- Chúng ta chỉ có mười người, nhưng mà vì sao sát thủ kia lại nói Diêm La Phủ có ba mươi người sống sót? Hoặc có lẽ là, ngươi cho rằng chỉ có ba mươi người thôi sao?
- Diêm La Phủ đứng hàng thứ nhất trong Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, có ba mươi người cũng bình thường thôi, không thể nào nhiều hơn.
Huyết Yêu Nhiêu nghi ngờ nói.
- Ngươi không hiểu rõ ý của ta. Nếu như người Diêm La Phủ không giống như chúng ta, bị ném vào trong phủ đệ đại gia tộc, bọn hắn sẽ chết sao?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.
- Đó là gian lận.
Huyết Yêu Nhiêu không chút do dự phản đối.
- Gian lận thì cũng không ai biết rõ, cho dù có biết thì đã sao?
Tiêu Phàm lơ đễnh nói, ánh mắt đột nhiên rơi vào hai khối ngọc bội trắng ở trên bàn, đột nhiên lại lấp lóe đến mấy lần.
Nhưng mà đây cũng không phải là kết thúc, ánh sáng ngọc bội trắng lại lấp lóe hai mươi mấy lần, vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Huyết Yêu Nhiêu trợn to hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, sắc mặt khó coi nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Phàm, làm sao bây giờ? Bọn hắn có hơn sáu mươi người, chúng ta chỉ có hai người?
Cũng khó trách Huyết Yêu Nhiêu có chút khẩn trương, mặc dù nàng giết người không chớp mắt, nhưng mà đối mặt hơn sáu mươi tu sĩ Chiến Vương đỉnh phong trở lên, nàng chỉ có nước chạy trốn.
- Thế nào, ngươi sợ rồi?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng.
- Lúc này ngươi còn cười được?
Huyết Yêu Nhiêu hung hăng trừng mắt với Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, trêu đùa: - Khó có lúc ngươi thật tình như thế.
- Ý ngươi là không thích bộ dáng ta nghiêm túc?
Huyết Yêu Nhiêu cố ý dựa dựa trên người Tiêu Phàm, lả lướt nói:
- Tiêu Phàm ca ca, ngươi xem, ngày tốt cảnh đẹp, cô nam quả nữ ở chung một phòng, chúng ta có phải nên làm chút gì không?
- Bà nội, ngươi lại bị thần kinh à!
Tiêu Phàm bị dọa sợ kêu to một tiếng, vội vàng né ra mấy bước, nghiêm mặt nói:
- Hiện tại ta phải rời đi, ngươi ở đây chờ ta.
- Một mình ngươi đi?
Huyết Yêu Nhiêu kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
- Yên tâm, tin tưởng ta, ngươi đi lại phiền phức thêm. Ngươi xem ta tận diệt người Diêm La Phủ như thế nào!
Tiêu Phàm một mặt tự tin nói.
- Ngươi xác định không phải đang nói đùa?
Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, Huyết Yêu Nhiêu mới thực sự tin là hắn chuẩn bị đi một mình.
- Ngươi nhìn ta giống như đang nói đùa sao?
Tiêu Phàm để lại một câu nói, liền cầm lên một miếng ngọc bội trắng, rời khỏi gian phòng rách nát, thoáng cái liền không thấy tăm hơi.
- Một người ứng phó hơn sáu mươi người, còn muốn tận diệt, sao có thể, ngươi cho rằng đang diệt sát trên trăm Chiến Hoàng Ninh gia sao? Không được, ta phải đi xem xem.
Huyết Yêu Nhiêu u oán nói, sau đó thay một bộ áo bào đen, cầm một miếng ngọc bội khác biến mất khỏi phòng.
Cách chỗ bọn Tiêu Phàm không xa, trong một tòa nhà rộng lớn nhưng lại cực kỳ bình thường, hắc y nhân đứng chật trước sân, nhiều đến hơn sáu mươi người.
Khí tức trên thân mỗi người đều như ẩn như hiện, nhìn không ra tu vi chân chính.
- Người sắp đến đủ rồi?
- Không biết, hoặc là đủ rồi, hoặc là chưa đủ, có lẽ có vài người vĩnh viễn sẽ không tới.
- Đêm nay nơi này sao lại yên tĩnh như vậy, so với ba lần trước yên tĩnh hơn rất nhiều.
Có người mở miệng, thanh âm lạnh lùng, không mảy may có chút tình cảm nào, tựa cái chết của người khác hắn không thèm quan tâm.
Những người này chính là sát thủ Diêm La Phủ, hiện tại nhóm hắn tạm thời nhất trí ứng phó người ngoài, không tàn sát lẫn nhau, một khi tiến vào vòng thứ ba, bọn hắn rất có thể biến thành kẻ địch.
Dù sao, trong vòng thứ nhất, lợi ích của bọn hắn cũng không quá xung đột, hợp tác có thể khiến tỉ lệ tử vong của bọn hắn hạ xuống mức thấp nhất.
- Hô!
Cũng đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ tiểu viện bên ngoài bay vào, không ít người ngẩng đầu liếc mắt một cái, liền thu hồi ánh mắt, nhưng nhiều người cũng không quay đầu lại.
Bởi vì chỗ bên hông bóng đen có đeo một khối ngọc bội trắng. Nếu như là người ngoài, bên hông sẽ không có ngọc bội trắng, chỉ có người Diêm La Phủ bọn hắn mới có.
- Sáu mươi sáu người, thật đúng là không ít.
Bóng đen quét toàn trường liếc mắt, trong lòng khẽ trầm xuống một cái. Người tới dĩ nhiên chính là Tiêu Phàm, nhìn khí tức phát ra trên người nguyên một đám sát thủ, Tiêu Phàm cực kỳ không bình tĩnh.
Sau đó, một mình Tiêu Phàm ngồi xuống tại một cái bậc thang, nhìn qua vô cùng lười nhác, nhưng mà con ngươi hắn, lại đang quan sát bốn phía.
Hắn đang tìm kiếm người để lộ vị trí hai đại Tổ Chức Sát Thủ sát thủ khác, chỉ là hắn không biết người này có ở trong đây hay không.
Khiến Tiêu Phàm buông lỏng một hơi là không một ai chủ động chào hỏi hắn, rất hiển nhiên, sát thủ Diêm La Phủ cũng không chung một lòng, mà là do mệnh lệnh của cấp cao Diêm La Phủ, cho nên mới không tàn sát lẫn nhau.
- Hoa gia, hẳn là cũng sắp xuất hiện rồi.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn trăng sáng sao thưa nơi chân trời, trong lòng trầm ngâm nói.
Cũng đúng lúc này, cách tiểu viện này hai dặm, trong một gian phòng đơn sơ, Hoa Thiên Minh mặt âm trầm, khóe miệng đột nhiên hiện lên một vòng cười lạnh:
- Thật đúng là Tiêu Phàm.
- Nhị Gia, Tiêu Phàm kia tiến vào trong một cái sân, trong đó còn có không ít người, chúng ta có động thủ hay không?
Một tu sĩ Hoa Gia mở miệng nói.
- Không nghĩ tới hắn còn có đồng đảng, cũng tốt!
Hoa Thiên Minh cười lạnh, lại nói:
- Hoa gia ta có bao nhiêu người đến?
- 189 người, tất cả đều là Chiến Hoàng, chỉ chờ Nhị Gia ra lệnh, toàn bộ một mẻ hốt gọn.
Hạ nhân Hoa gia cung kính nói, trong mắt đều là vẻ lấy lòng.
- Vậy thì bắt đầu đi.
Hoa Thiên Minh khoát khoát tay, ra lệnh một tiếng.
Mấy khắc sau, lần lượt từng bóng người ở trong các ngõ ngách bắn ra, xông thẳng vị trí tiểu viện của Tiêu Phàm.
MinhLâm - Lục Đạo -