Ánh mắt đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía Túy Ông, bên trong đều là vẻ kinh hãi.
Ninh gia lại bị người diệt tộc, nếu như không phải Trưởng Lão Ninh Vực Ninh gia nói ra, bọn hắn thật đúng là không tin, người Ninh gia tự nguyền rủa gia tộc mình.
Mọi người biết rõ sự tình Ninh gia bị diệt tộc tám chín phần mười là thật.
- Là ta thì như thế nào?
Sắc mặt Túy Ông thập phần bình tĩnh nói:
- Vừa mới nói cho ngươi, vốn muốn cho ngươi sớm chuẩn bị, ngươi lại không tin!
- Ngươi!
Ninh gia Đại Trưởng Lão tức giận, sắc mặt một trận xanh, một trận tím.
Ánh mắt đám người nhìn về phía Túy Ông lộ ra vẻ cổ quái, ngươi nói gia tộc người ta diệt vong, người ta làm sao tin?
Ninh gia dù sao cũng là gia tộc khổng lồ tại Đại Ly Đế Triều tồn tại mấy ngàn năm, làm sao lại đột nhiên diệt vong được?
Chủ yếu nhất là Đại Trưởng Lão Ninh gia đoán chừng cũng vừa tới, rời Ninh gia căn bản không có bao lâu. Bằng không mà nói, hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn mấy chục Chiến Hoàng cảnh cường giả Ninh gia cùng gia chủ Ninh gia Ninh Vô Thánh bị Tiêu Phàm giết chết.
Có thể ở nơi này trong thời gian ngắn ngủi, Ninh gia liền diệt vong, đổi lại những người khác cũng đều sẽ không tin.
- Lão bất tử, ta giết ngươi!
Đại Trưởng Lão Ninh gia rốt cục đem tất cả phẫn nộ, chịu đựng hóa thành sát cơ đáng sợ, như một đầu dã thú điên cuồng hướng về Túy Ông đánh tới.
Hỏa Hoàng nhất thời không biết làm sao, hắn còn đắm chìm trong tin tức rung động kia, trong lòng cũng càng hiếu kỳ hơn thân phận Túy Ông, có thể lặng yên không một tiếng động diệt Ninh gia, thực lực này cũng quá đáng sợ.
- Ai, ta đã sớm nhắc nhở.
Phía sau Bắc Thần Phong thở dài, một mặt bất đắc dĩ nói.
- Giết ta?
Túy Ông mặt coi thường, đưa tay nhẹ nhàng vung lên, Đại Trưởng Lão Ninh gia tựa như cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn, toàn bộ thân thể đột nhiên bay ngược ra, trong miệng máu tươi cuồng phun.
Ba!
Ngay sau đó, một tiếng vang giòn truyền đến, theo tiếng truyền đến còn có thanh âm xương vỡ vụn, trên mặt Đại Trưởng Lão Ninh gia có một dấu bàn tay to lớn, cơ hồ bao trùm cả khuôn mặt, cả người va sụp mấy tòa nhà, có thể thấy một chưởng này rất đáng sợ.
Tê! Đám người hít một hơi lạnh, hô hấp đều biến thành dồn dập.
Đây chính là Chiến Đế cường giả đó, không phải là Chiến Vương. Chiến Hoàng lại bị một cái tát bay, hơn nữa còn là cách không.
Kể từ đó, thực lực vậy lão đầu dơ dáy há không phải rất cường hãn sao?
Chiến Thánh? Đám người trong nháy mắt nghĩ đến hai chữ này, bất quá cuối cùng vẫn phủ định, qua nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe nói Đại Ly Đế Triều có cường giả cấp bậc Chiến Thánh.
Cho dù là Nam Cung gia tộc cũng không có khả năng nắm giữ, bằng không, Nam Cung gia tộc làm sao có thể dễ dàng tha thứ Tam Đại Gia Tộc tồn tại.
- Hỗn trướng!
Đại Trưởng Lão Ninh gia gào thét, từ trong phế tích bay ra.
- Dù sao cũng là Chiến Đế cảnh, cho ngươi một cái thể diện trước khi chết, ngươi tự sát đi.
Con ngươi Túy Ông băng lãnh, ánh mắt đục ngầu đột nhiên tinh quang bắn ra, đáng sợ tới cực điểm.
Tự sát? Nghe được hai chữ này, toàn thân Đại Trưởng Lão Ninh gia run lên, hắn chỉ cảm thấy một cỗ áp lực đáng sợ bao phủ hắn, đến cơ hội chạy trốn đều không có.
Hắn là Chiến Đế cảnh mà, làm sao lại chết ở chỗ này?
Đại Trưởng Lão Ninh gia trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ, muốn gào thét, nhưng hắn phát hiện căn bản kêu không được.
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, tĩnh như ve mùa đông, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, đến thở mạnh cũng không dám thở.
- Tiền bối, tha cho hắn một mạng đi?
Đột nhiên, một đạo thanh âm thập phần trung khí, hùng hậu vang lên. Thanh âm không lớn khiến cho người ta có loại cảm giác như gió xuân ấm áp.
Nghe được thanh âm này, rất nhiều người trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ thấy đám người nơi xa nhao nhao ra một con đường.
Tại cuối con đường, chín đầu ngân sư hai cánh to lớn lôi kéo một cỗ chiến xa chậm rãi đi tới. Đứng phía trên chiến xa là một nam tử trung niên mặc kim sắc long bào, đầu đội bình thiên quan.
Nam tử trung niên hai tay vác lập, hắn mày kiếm mắt sáng, ánh mắt giống như thần kiếm sắc bén ra khỏi vỏ. Dáng người cao gầy thẳng tắp như tùng, khí vũ hiên ngang, bên trong vô hình tản ra một cỗ khí tức đáng sợ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Bên cạnh trung niên nam tử có hai hàng cường giả thủ hộ, trên thân mỗi người phát ra khí tức đều là Chiến Hoàng cảnh không thể nghi ngờ.
Nhìn thấy điệu bộ này, liếc mắt ai cũng liền nhận ra thân phận nam tử trung niên, chính là Đại Ly Đế Chủ, Nam Cung Vũ.
- Bái kiến Đế Chủ.
Hai bên đường phố, tu sĩ Đại Ly Đế Triều nhao nhao quỳ một chân trên đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
- Đại Ly Đế Chủ?
Tiêu Phàm híp hai mắt, dù hắn gặp qua không ít cảnh tượng hoành tráng cũng bị khí thế Đại Ly Đế Chủ Nam Cung Vũ làm cho chấn kinh.
Bất quá Tiêu Phàm rất nhanh liền lấy lại tinh thần, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, hắn rất muốn biết Đại Ly Đế Chủ Nam Cung Vũ đến nơi này là làm cái gì.
Quan Tiểu Thất, Ảnh Phong, Phong Lang bọn họ đứng bên người Tiêu Phàm, sẵn sàng trận địa đón địch, nếu như Nam Cung Vũ muốn gây bất lợi cho Tiêu Phàm, bọn hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự xuất thủ.
Hơn nữa, có Túy Ông, lo lắng trong lòng bọn hắn cũng tiêu tán không ít, chí ít ngữ khí Nam Cung Vũ vẫn hết sức hiền lành.
Bàn Tử do dự một cái, cuối cùng vẫn cúi thân thể xuống, nói:
- Hài nhi gặp qua Phụ Đế.
Nam Cung Vũ nhìn Bàn Tử liếc mắt, cũng vẻn vẹn nhìn một chút, không có nói thêm cái gì, từ trên chiến xa đi xuống, xuất hiện cách Túy Ông không xa.
- Tiền bối, Ninh Đại Trưởng Lão dù sao cũng là Chiến Đế cảnh, tha cho hắn một mạng đi. Hắn chết, đối với Đại Ly Đế Triều là tổn thất rất lớn.
Nam Cung Vũ ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti, mặc dù khẩn cầu nhưng cũng không có quá mức.
- Đại Ly Đế Triều ngươi cùng lão đầu có quan hệ gì?
Túy Ông thản nhiên nói, căn bản không đem Nam Cung Vũ để ở trong mắt, một bên Ninh gia cũng đã giết, còn sợ nhiều thêm một tên Đại Trưởng Lão Ninh gia?
Nam Cung Vũ ngữ khí trì trệ, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào, lúc này mới nói:
- Không biết tiền bối như thế nào mới bằng lòng buông tha hắn?
Túy Ông không để ý đến Nam Cung Vũ, ngược lại nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Đồ nhi ngoan, ngươi nói giết hay không?
Tiêu Phàm nhếch miệng, một mặt khó chịu, ngươi làm sư tôn lại không sợ đắc tội Nam Cung Vũ, trực tiếp giết đi, hỏi ta làm cái gì?
Bất quá nhìn thấy Túy Ông cười tủm tỉm, Tiêu Phàm trong nháy mắt biết rõ Túy Ông có ý đồ gì.
Ninh gia Đại Trưởng Lão là Chiến Đế cảnh, bản thân sợ sao?
Sợ! Đây là không hề nghi ngờ, không chỉ hắn sợ, tất cả mọi tu sĩ cấp thấp đều sợ, nhưng Tiêu Phàm sợ lại không phải thực lực bị đối phương chấn nhiếp, mà là hắn sợ đối phương ứng phó thân bằng hảo hữu của hắn.
Nếu như không giết Đại Trưởng Lão Ninh gia, bản thân có lẽ sẽ không chết, nhưng thân bằng hảo hữu của hắn thì sao?
Chỉ là, nếu như giết hắn mà nói, há không phải nói rõ bản thân sợ hắn, bởi vì hắn là Chiến Đế, liền đã sợ hắn?
- Lão sư, ngươi thật đúng là cho ta một vẫn đề khó, hơn nữa còn để ta ngay trước mặt nhiều người như vậy đắc tội cha Lão Nhị.
Trong lòng Tiêu Phàm cười khổ một tiếng.
Bất quá rất nhanh hắn liền khôi phục thanh minh, bởi vì hắn phát hiện phần lớn tất cả ánh mắt mọi người đều rơi trên người hắn.
- Giết!
Tiêu Phàm lạnh như băng nói ra một chữ. Vì thân bằng hảo hữu, Tiêu Phàm vẫn lựa chọn quyết định này, về phần phụ thân Nam Cung Vũ của Bàn Tử, đắc tội cũng đắc tội rồi, dù sao sự tình Nam Cung Thiên Dật hắn sớm muộn cũng sẽ biết rõ.
- Được, như ngươi mong muốn!
Túy Ông trên mặt cười, cười rất vui vẻ, tựa như đây chính là đáp án hắn muốn.
Sắc mặt Nam Cung Vũ biến băng lạnh, đáng tiếc, lúc hắn muốn ngăn cản thì Đại Trưởng Lão Ninh gia nơi xa đột nhiên kêu thảm một tiếng, toàn thân nổ tung, hóa thành một vũng máu.
Ninh Vực nơi xa bị dọa đến biến sắc, không chút do dự nhấc chân chạy, đáng tiếc Túy Ông cũng không cho hắn cơ hội, lấy tay vung lên, Ninh Vực kêu thảm một tiếng, thân thể đột nhiên nổ tung.
Lần trước Tiêu Phàm thả đi, lần này đã không cần thiết.
Chém giết Ninh Vực, Túy Ông chỉ thuận tay mà làm, chỉ lần này mà thôi.