Vô Thượng Sát Thần

Chương 549: Tiêu Phàm Quyết Định



Nam Cung Thiên Dật đứng ở đó, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, dữ tợn.

Cho dù là chết, tựa như cũng không nguyện ý buông tha Tiêu Phàm cùng Bàn Tử. Đây là một cỗ chấp niệm, dù sao tu vi hắn đã mất hết, còn không bằng chết ở chỗ này.

Sống sót, hắn không có bất kỳ giá trị gì, chết, ngược lại có thể làm cho Tiêu Phàm cùng Bàn Tử trở thành cừu nhân Đại Ly Đế Triều, cừu nhân Nam Cung gia tộc.

- Ta tại Tu La Địa Ngục chờ các ngươi!

Nam Cung Thiên Dật cơ hồ dùng hết khí lực cuối cùng gào thét ra, thân thể hướng về phía sau ngã xuống.

Phù phù một tiếng, Nam Cung Thiên Dật ngã xuống đất không dậy nổi, máu tươi từ trên cổ hắn không ngừng phun ra ngoài, đỏ thấu mặt đất, yêu diễm vô cùng.

- Nguyên lai, máu ngươi cũng là màu đỏ.

Bàn Tử không có bất kỳ thương hại, lạnh lùng nói ra một câu, lấy tay vung lên, thi thể Nam Cung Thiên Dật đột nhiên biến mất tại chỗ.

Mặc dù Nam Cung Thiên Dật chết, Bàn Tử vẫn không có dự định coi khinh thi thể hắn. Nói đến cùng, trên người Nam Cung Thiên Dật vẫn là máu của Đế Tộc Nam Cung.

Máu Đế Tộc, không cho phép bất luận kẻ nào được nhục nhã!

- Nam Cung Thiên Dật thật đúng là âm hiểm, chí tử cũng phải hại ngươi!

Sắc mặt Bắc Thần Phong lạnh lùng.

- Chỉ cần chúng ta không nói, ai biết Nam Cung Thiên Dật là do ai giết?

Quan Tiểu Thất ngưng tiếng nói, trong mắt cũng lóe qua vẻ lo lắng nồng đậm.

Nam Cung Thiên Dật là người thừa kế hợp pháp duy nhất Đại Ly Đế Chủ, nếu Nam Cung gia tộc biết Nam Cung Thiên Dật là chết ở trên tay Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng tất nhiên khó thoát một kiếp.

Đám người lắc đầu, việc này cũng không phải là bọn hắn không nói thì không ai biết rõ, khẳng định âm thầm còn có không ít người nhìn thấy.

- Lão Tam, đa tạ ngươi.

Ngược lại là Bàn Tử đi đến trước mặt Tiêu Phàm, cơ thể hơi run lên nói.

Đám người kinh dị nhìn Bàn Tử cùng Tiêu Phàm, lúc này, đám người mới minh bạch. Với thực lực Tiêu Phàm hoàn toàn có thể tránh Nam Cung Thiên Dật một kích vừa nãy.

Nhưng hắn lại không có, sở dĩ giết chết Nam Cung Thiên Dật chính là muốn để cho Bàn Tử ôm tội danh giết huynh, khiến Nam Cung gia tộc khinh thường, khiến Đại Ly Đế Triều khinh thường!

Về phần Nam Cung Thiên Dật chết ở trong tay Tiêu Phàm, đây chính là một chuyện khác, tối đa Tiêu Phàm cũng bị Nam Cung gia tộc truy sát mà thôi.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bàn Tử lại cảm tạ Tiêu Phàm, khiến đám người rung động là Tiêu Phàm vậy mà nghĩ được nhiều như vậy.

- Huynh đệ, không cần nói tạ ơn, không có ý nghĩa.

Tiêu Phàm sang sảng cười một tiếng, hắn trong lòng thì âm trầm vô cùng:

- Tất cả mọi thứ, dù sao cũng phải có một người gánh chịu, ta gánh chịu, dù sao cũng tốt hơn ngươi!

- Tam Ca, chúng ta vẫn là rời đi Đại Ly Đế Triều, thiên hạ to lớn, Nam Cung gia tộc cũng chưa chắc tìm được chúng ta.

Quan Tiểu Thất lại nói, hắn thấy Nam Cung Thiên Dật chết ở trong tay Bàn Tử mới là tốt nhất.

Dù sao, Bàn Tử là thiên tài số một số hai của Nam Cung gia tộc, so với Nam Cung Thiên Dật còn muốn cường đại, hiện tại Nam Cung Thiên Dật chết, Bàn Tử chính là người thừa kế hợp pháp nhất.

- Rời đi? Ta thật không nghĩ phải rời đi.

Tiêu Phàm lắc đầu, nhìn thấy Quan Tiểu Thất còn chuẩn bị nói cái gì, Tiêu Phàm lại nói:

- Cho dù ta rời đi, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều thì sao? Đại Yến Vương Triều thì sao, còn có Tiêu gia nữa? Đại Ly Đế Triều sẽ bỏ qua sao?

Tiêu Phàm liên tiếp đặt ra câu nghi vấn khiến đám người trầm mặc, không biết nói gì.

Rời đi cũng không phải là phương pháp tốt nhất giải quyết vấn đề, Tiêu Phàm muốn làm chính là thản nhiên đối mặt, cho dù là chết.

Chí ít, bây giờ Bàn Tử giải quyết nguy cơ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Bàn Tử chính là Đế Chủ Đại Ly Đế Triều tương lai.

- Đi thôi, không biết cách ba tháng kỳ hạn còn bao lâu, chúng ta trước tìm người hỏi một chút.

Mặc dù trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ ngưng trọng, nhưng mặt ngoài lại không hề bận tâm.

Đám người trầm mặc không nói, tựa như suy nghĩ trở lại Ly Hỏa Đế Đô cần phải làm như thế nào.

Nam Cung Thiên Dật chết, chắc chắn chấn động toàn bộ Đại Ly Đế Triều, tên Tiêu Phàm cũng nhất định trở thành đối tượng thảo phạt của Nam Cung gia tộc.

Nhìn thấy Tiêu Phàm bình tĩnh như thế, trong lòng bọn hắn cũng kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ Tiêu Phàm còn có cái gì ỷ vào, đến Nam Cung gia tộc còn không sợ?

- Chẳng lẽ Tiêu Phàm ỷ vào sư tôn Chiến Đế?

Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng trong nháy mắt nghĩ đến vấn đề này. Chỉ là một tu sĩ Chiến Đế cảnh còn không đủ để thay Tiêu Phàm chùi đít.

- Cho dù chết thì như thế nào? Đi theo Tam Ca (công tử), mới biết cái gì gọi là tình nghĩa huynh đệ chân chính.

Phong Lang, Ảnh Phong cùng Quan Tiểu Thất ba người thầm nghĩ.

Chỉ có Bắc Thần Phong lại một mặt đạm nhiên, thầm nghĩ trong lòng:

- Nam Cung Thiên Dật, chết thì chết, ai dám động đến một sợi lông của Tiêu Phàm, nhất định phải gánh chịu lửa giận vô tận của một ít người!

Nếu như nói ở đây có ai biết sự tồn tại người phía sau Tiêu Phàm, chắc cũng chỉ có Bắc Thần Phong, thậm chí ngay cả Tiêu Phàm đều không biết.

Mọi người dưới sự hướng dẫn của Tiểu Minh, rất nhanh liền đi tới một mảnh sơn cốc u tĩnh, tìm mấy tu sĩ hỏi tình huống gần nhất.

Bọn Tiêu Phàm không ngờ tới là, bọn hắn trong không gian đường cong vậy mà ngây ngốc gần hai tháng, cách kỳ hạn ba tháng đã chỉ có không đến bảy ngày.

Thời gian hai tháng, đại bộ phận Cổ Địa Bí Cảnh cũng bị tu sĩ vơ vét sạch sẽ, về phần có cái gì truyền thừa hay không, bọn Tiêu Phàm cũng không biết.

Hơn nữa, cũng không có thời gian cho bọn hắn tiếp tục thăm dò.

Màn đêm tĩnh lặng, bọn Tiêu Phàm ngồi bên trong sơn cốc, nướng thịt Hồn Thú, uống rượu ngon, lẳng lặng chờ đợi cái gì, ai cũng không có nói chuyện.

Tại cách đó không xa, từng đợt gợn sóng Hồn Lực bàng bạc khuấy động, đó là động tĩnh Tuyết Lung Giác đột phá tạo thành, Bàn Tử đứng ở một bên hộ pháp cho Tuyết Lung Giác.

Sau nửa ngày, cỗ Hồn Lực ba động kia chậm rãi biến mất, đám người lúc này mới quay đầu nhìn lại.

- Chúc mừng Nhị Tẩu.

Quan Tiểu Thất mở miệng, đánh vỡ bình tĩnh nói.

Bàn Tử cười cười, cũng không có phủ nhận thân phận Tuyết Lung Giác, sau đó nhìn về phía đám người, trịnh trọng nói:

- Qua mấy ngày, mọi người cùng một chỗ rời đi đi. Ai da, lần này tu sĩ Đại Ly cũng tổn thất nặng nề, không biết có thể còn sống sót bao nhiêu. Đám người lại một lần lâm vào trầm mặc, sau một lát, Tiêu Phàm đột nhiên nói ra:

- Ảnh Phong, Tiểu Thất, Phong Lang, Tiểu Minh, các ngươi theo Lão Nhị rời đi.

- Lão Nhị (Tam Ca)!

- Công tử!

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, trên mặt bọn Bàn Tử hơi đổi, Bàn Tử đi đến bên người Tiêu Phàm, nắm lấy bả vai Tiêu Phàm, trịnh trọng nói:

- Lão Tam, ngươi không cùng chúng ta cùng đi?

Tiêu Phàm lắc đầu, cười cười nói:

- Ta sẽ rời đi, bất quá không phải hiện tại, Tiểu Kim sinh tử còn chưa biết, ta đợi thêm mấy ngày.

- Thế nhưng vạn nhất bỏ lỡ thời gian, nơi này chính là bên trong Tử Vong Hoang Mạc, không có Phi Độ Chiến Thuyền, dù là Chiến Hoàng cảnh cũng chưa chắc có thể tuỳ tiện rời đi.

Bàn Tử lo lắng vô cùng:

- Ngươi sợ Nam Cung gia tộc trả thù sao? Ngươi yên tâm, bọn hắn muốn giết ngươi, trừ phi từ bước qua thi thể!

- Đúng vậy, còn có chúng ta. Chúng ta hiện tại dù sao cũng là Chiến Hoàng cảnh, cho dù là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong cũng có thể chiến một trận, chỉ cần không phải Chiến Đế, có gì phải sợ!

- Ai dám gây bất lợi cho công tử, đến bao nhiêu, ta giết bao nhiêu!

- Đúng thế, thiên hạ to lớn có chỗ nào không thể đi?

Ảnh Phong, Phong Lang cùng Quan Tiểu Thất cũng không chút do dự mở miệng nói, ý tứ ba người rất rõ ràng, ai dám gây bất lợi cho Tiêu Phàm, người đó phải chết!

Ba người Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên cùng Bắc Thần Phong cũng bị sát khí ba người Phong Lang khiến cho chấn kinh.

Chỉ là, Tiêu Phàm thật có mị lực lớn như vậy, đáng để bọn hắn đi theo như thế sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv