Tiêu Phàm rời phòng hội nghị liền chuẩn bị rời Sinh Tử Đấu Trường, Thiên Tàn sinh tử chưa biết, hắn nhất định phải lập tức trở về biệt viện, Phong Lang có lẽ đã tìm thấy thi thể Thiên Tàn.
Nhưng mà vừa ra cửa liền bị Tứ Đại Trưởng Lão ngăn ở ngoài cửa.
- U Linh, Ninh gia Đại Trưởng Lão muốn gặp ngươi.
Đại Trưởng Lão trước tiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra một cỗ ngạo nghễ.
- Không biết.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, cái gì Đại Trưởng Lão, nhốt lão tử giống như lão tử còn được quỳ xuống tới cầu ngươi dẫn ta đi gặp hắn.
Sắc mặt Đại Trưởng Lão âm trầm vô cùng, lạnh giọng nói:
- Ngươi đừng coi là thu hoạch được trăm trận thắng liên tiếp liền không coi ai ra gì, ngươi thật sự cho rằng ngươi là nhân vật chính sao!
- Ta có phải nhân vật gì hay không thì có liên quan gì tới ngươi, không có việc gì thì tránh ra, đừng lãng phí thời gian của ta.
Tiêu Phàm chẳng thèm ngó tới nói.
Ngược lại cũng không phải bởi vì hắn thắng liên tiếp trăm trận như thế nào, mà là hắn từ trong giọng nói Huyết Vô Tuyệt cảm nhận được, Sát Vương Thí Luyện cần hắn làm cái gì, những người này nhất định không dám động vào hắn.
Chỉ là Tiêu Phàm không nghĩ tới, Sinh Tử Đấu Trường lại là địa bàn của Huyết Lâu.
Nhìn thấy mặt Đại Trưởng Lão tái nhợt, Tiêu Phàm biết bản thân đã cược đúng, Đại Trưởng Lão mặc dù phẫn nộ nhưng không dám xuất thủ.
Đại Trưởng Lão rất rõ, U Linh là người Huyết Vô Tuyệt coi trọng, trừ phi hắn muốn chết, bằng không hắn tuyệt đối không dám xúc phạm lửa giận Huyết Vô Tuyệt.
- U Linh, ta là Tam Trưởng Lão Sinh Tử Đấu Trường, ngươi chuẩn bị rời đi hay tính như thế nào? Nếu là rời đi thì ta mang ngươi đi, bên ngoài đoán chừng đã sớm bị vây chật cứng cả rồi.
Tam Trưởng Lão cười nói.
- Vậy liền phiền phức ngài rồi.
Tiêu Phàm gật đầu, ấn tượng đối với Tam Trưởng Lão so với Đại Trưởng Lão tốt hơn không ít.
- Không ngại, ta còn phải cảm tạ ngươi có thể thắng liên tiếp trăm trận.
Tam Trưởng Lão lắc đầu cười nói, Tiêu Phàm thắng lợi cũng đại biểu cho hắn có một lần kỳ ngộ, tự nhiên cảm kích Tiêu Phàm.
Nếu như ngày nào đó Tiêu Phàm trưởng thành, tuyệt đối là tồn tại hắn đều phải ngưỡng vọng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hơn xa so với dệt hoa trên gấm, Tam Trưởng Lão rất rõ ràng điểm này.
Tiêu Phàm theo Tam Trưởng Lão rời đi. Trong mắt Đại Trưởng Lão lóe lên một tia băng lãnh, thế nhưng là không thể làm gì.
Đúng lúc này, nơi xa đi tới một đạo thân ảnh, là Huyết Yêu Nhiêu một bộ hỏa hồng y, nàng nhìn thật sâu bóng lưng Tiêu Phàm, trong mắt xuất hiện một tia khẳng định.
- Gặp qua Đại Tiểu Thư.
Nhìn thấy Huyết Yêu Nhiêu đến, Đại Trưởng Lão vội vàng thi lễ nói.
- Huyết Minh, ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên U Linh, bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi.
Huyết Yêu Nhiêu lạnh như băng liếc mắt nhìn Đại Trưởng Lão, hừ lạnh một tiếng liền đi vào phòng hội nghị.
Đại Trưởng Lão Huyết Minh toàn thân run run, một cỗ cảm giác băng lãnh từ trong lòng dâng lên, Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão cũng kinh hãi không hiểu.
Chẳng lẽ U Linh này địa vị rất lớn hay sao? Thậm chí ngay cả Huyết Yêu Nhiêu đều muốn bảo vệ hắn.
Nghĩ vậy, Đại Trưởng Lão Huyết Minh vội vàng ma diệt ý nghĩ trong lòng, chí ít, mặt ngoài không còn dám đối Tiêu Phàm như thế nào, về phần vụng trộm hay không cũng chỉ có bản thân hắn biết rõ.
- Nhất định phải đi điều tra thêm thân phận U Linh, có thể được Huyết Yêu Nhiêu coi trọng, khẳng định không đơn giản.
Trong lòng Huyết Minh nghĩ thầm.
Dưới sự hộ tống của Tam Trưởng Lão, Tiêu Phàm lặng yên không một tiếng động rời Sinh Tử Đấu Trường, đối với Tam Trưởng Lão mà nói, ai là U Linh cũng không trọng yếu, trọng yếu là U Linh tạo ra truyền kỳ trăm trận thắng liên tiếp.
- Đến bước này, chỉ cần ta không bại lộ thân phận thì sẽ không có ai biết thân phận U Linh này!
Tìm tới một đầu ngõ nhỏ vắng vẻ, Tiêu Phàm đổi một thân trang phục, không lo được thương thế trên người, liền hướng về chỗ ở.
Tiêu Phàm trở lại chỗ ở, Tiểu Kim lập tức nhào lên, nhẹ giọng gầm nhẹ.
Một bước xa, Tiêu Phàm liền xông vào trong phòng, lập tức nhìn thấy một bộ thân thể máu me đầm đìa nằm ở trên giường, Phong Lang quỳ gối một bên, hai mắt đỏ bừng, vằn vện tia máu.
- Công tử, van cầu ngươi mau cứu đại ca, nhất định phải cứu sống hắn!
Phong Lang lộn nhào hướng về dưới chân Tiêu Phàm nhào tới.
- Tỉnh lại!
Tiêu Phàm lạnh lùng quát, Hồn Lực cuồn cuộn hướng Phong Lang phóng đi. Phong Lang lập tức giật mình, tỉnh táo lại.
- Công tử! Đại ca hắn?
Sắc mặt Phong Lang khó coi nhìn Tiêu Phàm, vừa nhìn về phía Thiên Tàn, giờ phút này Thiên Tàn sớm đã không có bất kỳ hô hấp gì. Nếu là đổi lại những người khác, Phong Lang tuyệt đối sẽ cho là hắn đã chết chắc.
Nhưng Tiêu Phàm đã từng nói qua, nếu như hắn thắng, Thiên Tàn sẽ không chết.
Những ngày qua, Phong Lang đối với Tiêu Phàm đã có một loại tín nhiệm từ đáy lòng.
Khiến Chiến Hồn Biến Dị, ba tháng trăm trận thắng liên tiếp, đây đều là kỳ tích của Tiêu Phàm, hơn nữa Tiêu Phàm là một Thất Phẩm Luyện Dược Sư.
Nếu là bình thường, Phong Lang khẳng định sẽ không cho là những hào quang này cùng tụ tập tụ ở cùng một người, nhưng sau khí thấy sự yêu nghiệt của Tiêu Phàm, hắn đã cho rằng Tiêu Phàm không việc nào không làm được.
- Ta không cho hắn chết, hắn muốn chết cũng chết không được!
Trong con ngươi Tiêu Phàm lóe qua một vẻ kiên định.
- Thế nhưng?
- Không có cái gì không thể, chẳng lẽ ngươi không phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn còn bình thường sao?
Tiêu Phàm cắt ngang lời nói Phong Lang.
Phong Lang vội vàng đi qua nắm lấy cánh tay Thiên Tàn, quả nhiên như Tiêu Phàm nói, cánh tay Thiên Tàn còn ấm. Cách thời điểm tử vong đến hiện tại đã được một khoảng thời gian, nếu quả thật là chết thì thi thể đã băng lãnh rồi.
Tiêu Phàm đi đến bên cạnh Thiên Tàn, bàn tay dán trên ngực Thiên Tàn, từng tia năng lượng màu trắng ba động mãnh liệt tại lòng bàn tay Tiêu Phàm cuộn trào ra.
Bởi vì dính sát thân thể Thiên Tàn, dù là Phong Lang quỳ trên mặt đất cũng không nhìn thấy.
Vết thương lấy mắt trần có thể thấy được tốc độ khôi phục, thời gian nửa chén trà nhỏ, lục phủ ngũ tạng tổn hại và Hồn Hải cũng được Tiêu Phàm hoàn toàn chữa trị.
Nếu như không phải huynh đệ Phong Lang, Tiêu Phàm tuyệt đối không có khả năng sử dụng lực lượng Bạch Thạch, dù là cứu chữa Sở Khinh Cuồng hay Hướng Vinh, Tiêu Phàm cũng không có làm như vậy.
Bởi vì đây là bí mật lớn nhất, càng ít người biết càng tốt.
Ầm! Đột nhiên Hồn Lực Tiêu Phàm tụ tập trong bàn tay, một chưởng hướng về ngực Thiên Tàn vỗ tới.
Ba cây châm dài trong người Thiên Tàn bị chấn nát, một cỗ sinh cơ bàng bạc xông thẳng tứ chi bách hải tản ra. Ba cây châm dài là Tiêu Phàm cố ý dùng Tử Đan Tham làm ra, dược tính ẩn chứa trong Tử Đan Tham có thể giữ được sinh cơ của Thiên Tàn, hơn nữa người khác cho dù muốn điều tra cũng không tra được.
- Khụ khụ ~
Trong miệng Thiên Tàn phun ra mấy ngụm máu tươi, sau đó tham lam hít thở, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
- Đại ca!
Phong Lang kêu to, trong mắt nước mắt cũng nhịn không được nữa tràn mi mà ra.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa tới chỗ động tình!
Nguyên bản huynh đệ hai người coi là không ngày gặp lại, không nghĩ tới còn có thể còn sống nhìn thấy đối phương, việc này khiến Phong Lang làm sao không kích động!
- Nhị đệ? Ta còn sống?
Thiên Tàn hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, kinh nghi nhìn Phong Lang, cũng là một mặt không thể tưởng tượng nổi. Hồi lâu, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Tiêu Phàm:
- Ngươi, ngươi là U Linh?
Tiêu Phàm mỉm cười, trong bàn tay thêm ra nửa khối huyết sắc ngọc bội, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Phong Lang.
- Đại ca, là công tử cứu ta.
Phong Lang trong nháy mắt lau khô nước mắt, bình tĩnh suy nghĩ.
- Công tử?
Thiên Tàn nghe vậy sắc mặt bỗng trầm xuống, tên kia cao lắm chỉ có hơn mười bảy tuổi, nhưng khuôn mặt cực kỳ cương nghị, con ngươi u sâm dãi dầu sương gió dường như nhìn thấu hồng trần.
Khuôn mặt này, ánh mắt này căn bản không nên xuất hiện ở trên người một thanh niên mới mười bảy, mười tám tuổi.
- Hắn buộc ngươi thần phục hắn? Tộc ta chưa từng thần phục người khác bao giờ!
Thiên Tàn lạnh như băng nói.
- Không phải, là ta tự nguyện.
Phong Lang cúi đầu, đầu tiên là lóe qua một tia xấu hổ, nhưng vô cùng kiên định.