Tiêu Phàm vừa dứt lời, cũng từ trên cổ gỡ xuống một khối Tử Sắc ngọc bội. Tương đối một cái, hai khối ngọc bội chất liệu giống nhau, lớn nhỏ cùng đường vân cũng giống nhau như đúc.
Hơn nữa, Tiêu Phàm còn nhìn thấy phía trên cũng có nửa chữ, dù là gần một nửa một bên, Tiêu Phàm có thể phân biệt ra, đó là một chữ "Hoàng".
Đang lúc Tiêu Phàm nghi hoặc, con ngươi Phong Lang co rụt lại, trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng, một cỗ chấn động từ trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
- Có lẽ chúng ta thật sự có duyên, ha ha.
Tiêu Phàm cười ha ha một tiếng, hắn lại không nhìn thấy dị sắc trong mắt Phong Lang, nói:
- Ngọc bội trả lại ngươi!
- Được.
Phong Lang si ngốc gật gật đầu, ánh mắt một mực dừng lại ở viên Tử Sắc ngọc bội trên tay Tiêu Phàm.
"Ngọc bội kia tại sao ở trong tay công tử, không phải ngài họ Tiêu sao? Chẳng lẽ là mẫu thân một phương?"
- Đừng lo lắng, ta sẽ thắng, Thiên Tàn cũng sẽ không chết.
Tiêu Phàm nhìn thấy Phong Lang thất thần, còn tưởng rằng Phong Lang lại lo lắng an nguy bọn hắn, vỗ vỗ bả vai Phong Lang an ủi.
Phong Lang chỉ là hờ hững gật đầu, đem nghi ngờ chôn thật sâu trong lòng.
Thời gian bảy ngày thoáng cái liền qua đi, Tiêu Phàm mấy ngày nay chân không bước ra khỏi nhà, một lòng đắm chìm lĩnh ngộ Kiếm Đạo, hắn muốn đem tự thân trạng thái điều tiết đến mức tốt nhất.
Đối mặt với Thiên Tàn, hắn cũng không dám có bất kỳ khinh thường, cao thủ chiến đấu, có thời điểm bất luận một sai lầm gì cũng đủ để mất mạng.
- Công tử, đã đến giờ.
Phong Lang đi tới ngoài biệt viện Tiêu Phàm, khẽ gọi nói.
Két! Cửa phòng mở ra, Tiêu Phàm đi tới, cả người nhìn qua bình thản tự nhiên, dường như một người bình thường, bất quá càng là như thế, Phong Lang cảm thấy Tiêu Phàm càng đáng sợ.
Tiêu Phàm cười gật đầu, liền chuẩn bị hướng Sinh Tử Đấu Trường đi.
- Để cho ta đi vào, ta tìm Tiêu Phàm!
Đúng lúc này, một đạo hoàng anh khẽ kêu lên, màng nhĩ Tiêu Phàm rung động một cái, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
- Huyết Yêu Nhiêu lúc nào đến Ly Hỏa Đế Đô?
Tiêu Phàm nhíu mày nói, đang chuẩn bị tới phía ngoài đi, lại không nghĩ rằng lại một đạo thanh âm truyền đến.
- Dựa vào cái gì để ngươi đi vào, chúng ta lại không biết ngươi.
Thanh âm Tần Mộng Điệp vang lên, ngăn khuất trước người Huyết Yêu Nhiêu, nửa bước không cho.
- Tiểu muội muội, ngươi ngăn không được ta đâu.
Huyết Yêu Nhiêu khanh khách cười khẽ, có một loại vận vị khác.
- Cái gì tiểu muội muội, ngươi chỗ nào lớn hơn ta?
Tần Mộng Điệp ngẩng đầu ưỡn ngực, một mặt không phục. Chẳng qua là khi nàng đánh giá dáng người Huyết Yêu Nhiêu, lại phát hiện, Huyết Yêu Nhiêu thật đúng là chỗ nào đều không thể so với nàng.
Đường cong lả lướt, trong trắng lộ da thịt giống như dương chi ngọc, hiện ra quang trạch phấn bạch, môi hồng ướt át, nhất là dáng người như ma quỷ, lộ ra phong tình vạn chủng, khiến Tần Mộng Điệp có loại cảm giác tự ti mặc cảm.
- Tiểu muội muội, có phải phát hiện tỷ tỷ chỗ nào đều lớn hơn ngươi hay không, ngươi không phải là tiểu tình nhân của Tiêu Phàm đi, tỷ tỷ là đại tình nhân của Tiêu Phàm đó nha.
Huyết Yêu Nhiêu cười hì hì nhìn Tần Mộng Điệp.
- Hừ, ai là tiểu tình nhân của hắn.
Tần Mộng Điệp mặt đỏ tới mang tai, như là hoa đào nở rộ, lộ ra một loại xinh đẹp khác.
So với Huyết Yêu Nhiêu vũ mị xinh đẹp, Tần Mộng Điệp nhiều thêm một loại thanh thuần cùng linh động, chỉ là thân thể phát dục còn có khiếm khuyết, bằng không mà nói, tuyệt đối có thể cùng Huyết Yêu Nhiêu so sánh.
- Huyết Yêu Nhiêu, ngươi đến nơi này làm gì?
Tiêu Phàm cảm thấy thời điểm này bản thân nên ra sân, bằng không, qua một lúc hai người càng nói càng thái quá.
- Tiêu Phàm ca ca, nô gia không phải cố ý đến thăm hỏi ngươi sao, rất lâu không gặp ngươi, nô gia rất nhớ ngươi.
Huyết Yêu Nhiêu lách mình, u sầu xuất hiện tại bên người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại kề sát cánh tay mình.
Nghe thấy Tiêu Phàm ca ca mấy chữ này, Tiêu Phàm không khỏi lạnh run, toàn thân hiện nổi da gà, nhìn khuôn mặt yêu mị Huyết Yêu Nhiêu, Tiêu Phàm cảm giác toàn thân một trận lửa nóng.
Hắn vừa mới chuẩn bị tránh thoát cánh tay Huyết Yêu Nhiêu, sự tình khiến hắn không tưởng tượng được phát sinh.
Chỉ thấy Tần Mộng Điệp bỗng nhiên nhào lên, níu một tay khác của Tiêu Phàm, căm tức nhìn Huyết Yêu Nhiêu nói:
- Không cho phép ngươi đụng Tiêu Phàm ca ca, hắn là của ta!
- A, nguyên lai ngươi thực sự là tiểu tình nhân của Tiêu Phàm nha.
Huyết Yêu Nhiêu khanh khách cười to, nhánh hoa run rẩy.
- Hừ.
Tần Mộng Điệp lúc này mới phát hiện tự mình nói sai, lập tức mặt đỏ tới mang tai, sắc mặt đỏ như táo đỏ.
- Được rồi, ngươi cũng đừng đùa giỡn Mộng Điệp nữa.
Tiêu Phàm vội ho một tiếng, hắn không muốn tiếp tục dây dưa, nói:
- Nói đi, ngươi tới làm cái gì.
Huyết Yêu Nhiêu trong tay đột nhiên xuất hiện hai khối ngọc bài, nói:
- Ta tới tìm ngươi đi xem Sinh Tử Đấu, trận này thế nhưng là kỳ cảnh nhiều năm mới xuất hiện, lần thứ nhất hai cường giả thắng liên tiếp 99 trận chiến đấu, ta nghĩ ngươi không muốn bỏ qua.
Trong mắt Huyết Yêu Nhiêu có chút u oán, Tiêu Phàm đã tới nơi này hơn mấy tháng, lại còn không tham gia Sinh Tử Đấu, thời gian một năm rất nhanh liền đi qua.
Nàng nào biết rõ, hai đại nhân vật chính hôm nay Tiêu Phàm chính là một người trong đó.
- Ta cũng đang chuẩn bị đi qua.
Tiêu Phàm cười cười, cũng từ trong tay lấy ra mấy trương ngọc bài.
- Ta cũng muốn đi!
Tần Mộng Điệp không chút do dự từ trong tay Tiêu Phàm đoạt lấy một trương ngọc bài.
- Đây vốn chính là cho các ngươi, Tần lão, Tiểu Thất đều có, còn có Tiểu Kim.
Tiêu Phàm cười cười, cầm ngọc bài vé vào cửa trong tay phát cho mấy người.
Quan Tiểu Thất thất thần thật lâu, hắn kinh ngạc không phải vì Sinh Tử Đấu, mà là Tiêu Phàm bị hai đại mỹ nữ bao vây, loại cảm giác này làm hắn thập phần muốn có.
- Tiêu huynh, về sau ngươi là anh ruột ta, Tam Ca, ngươi dạy dạy ta đi mà.
Quan Tiểu Thất một mặt khẩn cầu nhìn Tiêu Phàm nói.
- Dạy ngươi cái gì?
Tiêu Phàm một mặt cổ quái nhìn Quan Tiểu Thất.
- Ngươi nhìn ngươi, hai vị tẩu tử chủ động dính sát, ta một người đều không có.
Quan Tiểu Thất cười ha ha nói, hắn một mực truy cầu Y Thiên Linh, nhưng mà Y Thiên Linh hờ hững lạnh lẽo, điều này khiến hắn sầu muốn chết.
Tiêu Phàm mặt xạm lại, hận không thể đem Quan Tiểu Thất hung hăng đánh một trận, tiểu tử ngươi lại tới gây thêm loạn à?
Còn kêu tẩu tử, ta cùng với bọn họ thanh thanh bạch bạch.
- Tiểu ca ca, bằng không để tẩu tử đến dạy ngươi?
Huyết Yêu Nhiêu cười khanh khách nói.
- Quan Tiểu Ngũ, không cần loạn!
Tiêu Phàm lập tức quát khẽ. Quan Tiểu Thất muốn theo hắn kết bái, tại trong mấy người bọn hắn, dựa theo trình tự tới trước tới sau, tự nhiên xếp hạng Lão Ngũ, Quan Tiểu Thất danh tự cũng liền biến thành Quan Tiểu Ngũ.
Tiêu Phàm cũng rốt cục minh bạch đạo lý hai nữ nhân một đài hí, cộng thêm một Quan Tiểu Thất, hoàn toàn có thể hát mấy vở thai hí.
Bất quá, Tiêu Phàm đối với Huyết Yêu Nhiêu cùng Tần Mộng Điệp thật đúng là không có ý tứ đặc biệt, trong đầu của hắn hiển hiện chỉ có thân ảnh Tiểu Ma Nữ.
- Hai vị tẩu tử đều ở chỗ này, bọn họ đều không ngại, Tam Ca ngươi sợ cái gì.
Quan Tiểu Thất một mặt cười bỉ ổi nói.
- Tiểu Lang, Tiểu Kim, chúng ta đi!
Tiêu Phàm hung hăng liếc mắt Quan Tiểu Thất, bản thân càng giải thích, gia hỏa này ngược lại càng tô càng đen.
Không đợi mấy người phản ứng, Tiêu Phàm trực tiếp ngồi ở trên lưng Tiểu Kim, cùng Phong Lang biến mất ở cửa ra vào, rất nhanh liền lẫn vào trong đám người, không thấy tăm hơi.
- Tên gia hỏa này chạy thật đúng là nhanh!
Huyết Yêu Nhiêu khẽ cắn môi, giọng căm hận nói, giống như một oán phụ bị bỏ rơi.
- Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.
Tần Mộng Điệp đột nhiên nắm lấy cánh tay Huyết Yêu Nhiêu, nào còn có bộ dáng vừa rồi coi như cừu địch, hoàn toàn chính là một đôi tỷ muội.
Quan Tiểu Thất lộ ra vẻ kinh ngạc, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng thầm thì nói:
- Xem ra ta thực sự là không hiểu nữ nhân rồi.