- Không thể nào, ta luyện ra là Lục Phẩm Đỉnh Giai Đan Dược, còn cao hơn cả một bậc so với Lục Phẩm Đỉnh Giai dược dịch, làm sao có thể thua!
An Lan điên cuồng, giống như là con sói đói nhào về phía Lê Ngự.
Lê Ngự cau mày một cái, vừa chuẩn bị xuất thủ, lại thấy An Dược Hoàng đột nhiên lóe lên, một bàn tay đập bay An Lan.
- Ngươi thật mất mặt xấu hổ!
An Dược Hoàng gầm thét một tiếng.
An Lan ngơ ngơ ngác ngác giật mình một cái, lập tức phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất:
- Thật xin lỗi, sư phụ, đồ nhi khiến ngài mất mặt!
An Dược Hoàng hài lòng gật đầu, nói:
- Đây mới là đồ nhi An Tầm ta, thua cũng thua rồi.
- Về sau đồ nhi nhất định cố gắng hơn.
An Lan cung bái nói, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn Tiêu Phàm.
- Được rồi, đừng ở đây diễn kịch nữa.
Thanh âm Tiêu Phàm đạm mạc vang lên:
- Vừa rồi ai nói nếu thua, về sau không được bước vào con đường luyện dược nữa? Chẳng lẽ đồ đệ An Dược Hoàng thua không chịu nổi sao?
Sắc mặt An Dược Hoàng âm trầm đáng sợ, hắn vốn dĩ tưởng bản thân cố ý giáo huấn An Lan một trận, việc này liền sẽ cho qua như vậy, nào nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà níu lấy không thả.
- Đương nhiên, danh khí An Dược Hoàng lớn vậy, có thể không để vào mắt mấy việc này.
Tiêu Phàm cười nhạt một cái nói.
- An Lan hắn đã nhận thua, ngươi còn muốn thế nào nữa?
An Dược Hoàng hận không thể tát chết tiểu tử này, dám ngay trước mặt nhiều người như vậy khiến bản thân mất mặt.
- Ta muốn thế nào ư?
Con ngươi Tiêu Phàm cũng băng lạnh:
- Mới vừa rồi ai còn nói muốn cho ta biết núi cao còn có núi cao hơn? Là ai nói nếu như ta thua, sẽ cho ta đẹp mặt? Nếu như ta thua, chẳng lẽ ngươi sẽ chỉ cần ta nhận thua là xong sao?
An Dược Hoàng ngậm miệng không nói gì, tiểu tử này câu nào cũng đánh trúng trọng tâm, khiến hắn căn bản không có chỗ nào có thể phản bác.
- Đương nhiên, không ai dám bắt An Dược Hoàng ngươi phải như thế nào, Tiêu Phàm ta là một tiểu tử vô danh, càng không dám làm khó ngươi. Chỉ là ta muốn nói một câu, không có bản lĩnh gì thì đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ.
Tiêu Phàm âm thanh lạnh lùng nói.
- Chúng ta đi.
Liếc nhìn Phong Lang, Tiêu Phàm liền đi ra ngoài.
An Dược Hoàng răng mài vang lên kèn kẹt. Sau ngày hôm nay, mỗi khi mọi người nhớ tới An Dược Hoàng hắn, nhất định sẽ nghĩ đến việc hôm nay, tên Tiêu Phàm cũng tuyệt đối sẽ vang vọng Ly Hỏa Đế Đô.
Mười bảy tuổi Thất Phẩm Luyện Dược Sư, không biết sau này có còn ai không nhưng tuyệt đối là hiếm có, mà giẫm đạp lên tên tuổi An Dược Hoàng hắn như thế này còn chưa từng có ai.
- Sư huynh, chờ ta, Lê huynh, sau này cùng ngươi trò chuyện sau.
Tần Mặc để lại một câu, cũng mang theo Tần Mộng Điệp rời đi.
Những người khác trợn mắt hốc mồm đứng tại chỗ, dám ngay trước mặt nhiều người như vậy vũ nhục An Dược Hoàng, Tiêu Phàm tuyệt đối là người đầu tiên.
Wâu trong con ngươi An Dược Hoàng lóe qua sát khí băng lãnh, trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử, dám đắc tội An Tầm ta, ngươi sẽ chết rất thảm!
Cách đó không xa Lê Ngự nhìn thấy một màn này, trong lòng khẽ trầm xuống:
- An Dược Hoàng là hạng người tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua Tiêu Phàm. Tiêu Phàm thiên tài dạng này, cũng tuyệt đối không thể chết trong tay An Dược Hoàng. Việc Tiêu Phàm là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, nhất định phải nói cho Hề Lão, có lẽ việc kia, Tiêu Phàm có thể giúp được một tay.
- Đạo Hiên, Thiên Linh, chúng ta đi trước.
Nghĩ vậy, Lê Ngự vội vàng mang theo thanh niên mặc kim bào cùng Y Thiên Linh rời đi.
Ba người Y Vân, Hướng Vinh cùng Văn Phường Chủ sắc mặt cũng trầm xuống. Hôm nay Tiêu Phàm lại làm mất lòng An Dược Hoàng, sau này tuyệt đối không có kết quả tốt.
Trong lòng ba người đã có ý nghĩ, sau Trân Kỳ Đại Hội nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế trợ giúp Tiêu Phàm.
Tất cả những thứ này, Tiêu Phàm tất nhiên không biết. Hắn rời khỏi quảng trường, liền trực tiếp đi tìm Tiểu Kim.
- Tiểu Kim đâu?
Tiêu Phàm liếc nhìn bốn phía, lại phát hiện, những khắp nơi căn bản cũng không có bóng dáng Tiểu Kim.
- Rống!
Cũng đúng lúc này, nơi xa truyền đến thanh âm gầm lên giận dữ, Tiêu Phàm sầm mặt lại, lách mình biến mất tại chỗ.
- Công tử, tiểu súc sinh này thực sự là lợi hại. Bằng vào mấy người chúng ta, đoán chừng không phải đối thủ của nó.
Nơi xa trên đường cái, ba thân ảnh cùng một Kim Mục Báo dài tám mét vây Tiểu Kim vào giữa, trong đó một người sắc mặt khó coi nói.
- Tiểu súc sinh này nhất định là dị chủng, hình thể vậy nhỏ như vậy, vậy mà nắm giữ thực lực Lục Giai đỉnh phong. Hôm nay, ta nhất định muốn chế phục nó!
Một thanh niên anh tuấn nhe răng trợn mắt nói.
Trên mặt Tiểu Kim lóe qua một nụ cười âm trầm, nếu như không phải Tiêu Phàm khuyên bảo nó, không nên ở chỗ này tuỳ tiện giết người, có lẽ mấy người này đã sớm phơi thây đầu đường.
- Tiểu súc sinh này lại còn biết cười!
Thanh niên anh tuấn hơi kinh ngạc, có điều trong lòng hắn càng thêm kích động:
- Các ngươi vây quanh nó cho ta, đừng để nó chạy!
Vừa dứt lời, thanh niên anh tuấn hóa thành một tia sét, hướng về Tiểu Kim phóng đi.
Hô!
Nhưng mà một đạo sáng hắc sắc từ hư không xẹt qua, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt thanh niên anh tuấn, một dấu chân đen trực tiếp đạp lên trên mặt thanh niên anh tuấn.
Ầm! Thanh niên anh tuấn bị một cước đạp bay, hung hăng đập xuống mặt đất, lăn ra hơn trăm mét mới dừng lại, mặt đất lưu lại một khe rãnh thật sâu.
Một đạo hắc ảnh rơi vào bên người Tiểu Kim, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai?
- Khốn kiếp!
Thanh niên anh tuấn từ mặt đất đứng lên, phẫn nộ tới cực điểm, một tay bưng lấy khuôn mặt, ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm:
- Là ngươi, chỉ bằng con chó của Y Vân như ngươi cũng dám đạp bản công tử?
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, hắn tất nhiên cũng nhận ra thanh niên đối diện, chính là Y Quý Chu trước đó cùng Y Thiên Linh tranh đấu, đệ tử dòng chính Y gia.
Y Quý Chu coi Tiêu Phàm chỉ là cấp dưới của Y Vân, một cấp dưới dám đạp bay bản thân, khiến hắn làm sao không giận?
- Tiểu tử, ngươi dám làm thương công tử!
Hai chó săn của Y Quý Chu cũng lấy lại tinh thần, lập tức hung dữ ác sát đánh tới.
- Cút!
Tiêu Phàm hai tay vung lên, lạnh lùng quát, một cỗ sát khí khủng bố nở rộ ra. Hai tay sai kia bị dọa đến toàn thân run lên, phù phù một tiếng ngồi yên tại chỗ, toàn thân phát run.
Y Quý Chu cũng bị khí thế Tiêu Phàm làm cho giật mình, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Tiêu Phàm lạnh lùng quét mắt qua Y Quý Chu, thấy Y Quý Chu toàn thân run lẩy bẩy, trong mắt liền có một tia khinh thường, sau đó Tiêu Phàm xoay người ngồi trên lưng Tiểu Kim, chuẩn bị rời đi.
- Tiểu tử, ngươi có gan chớ đi!
Y Quý Chu lấy dũng khí giận dữ hét.
Tiêu Phàm ánh mắt giận dữ quét qua, lạnh giọng nói:
- Còn muốn bên phải cũng đóng cái dấu?
- Ngươi!
Y Quý Chu vội vàng che khuôn mặt bên phải:
- Tiểu tử, ta là người Y gia, hôm nay ngươi đắc tội ta, ngươi đừng mong sống quá ba ngày.
Ầm!
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm lần nữa xuất hiện ở bên người Y Quý Chu, tốc độ nhanh như điện, một đạo kiếm khí lóe qua, Y Quý Chu vội vàng lấy tay đánh ra một quyền.
Nhưng mà lúc này, một cước quỷ dị xuất hiện, đạp ở mặt phải của Y Quý Chu, trong miệng hắn răng bắn bay mấy cái.
Y Quý Chu tức đến thổ huyết, hai bên mặt hắn đều in hai dấu chân thật sâu.
- Bỏ qua cái tên Y gia, ngươi được xem là gì? Đạp ngươi cũng bẩn chân ta! Chả ra thứ đồ chơi gì!
Tiêu Phàm khinh thường liếc nhìn Y Quý Chu, vỗ vỗ đầu Tiểu Kim, cùng Phong Lang hai người biến mất ở cuối con đường.
- Khốn kiếp, coi như ngươi chạy nhanh!
Y Quý Chu phẫn nộ tới cực điểm, gian nan từ mặt đất đứng dậy.
- Người đâu, sao nhanh như vậy đã không thấy đâu nữa?
Tần Mộng Điệp cùng Tần Mặc hai người xuất hiện, lại phát hiện không thấy tăm hơi Tiêu Phàm.
- Đi hướng bên kia.
Tần Mặc quét qua Hồn Lực, bắt gặp Tiêu Phàm vừa mới biến mất ở cuối con đường.