Vô Thượng Sát Thần

Chương 340: Ai Giết Ai?



Tiêu Phàm đi lại có chút phù phiếm, thân thể lung la lung la. Một kích này cơ hồ dành toàn bộ Hồn Lực của hắn, khí lực cầm Đồ Lục Đao đều không có.

Hô! Không có Hồn Lực duy trì, vô tận huyết sắc lợi nhận biến mất, một đạo thân ảnh hiển lộ ra, từ trên không trung rơi xuống dưới.

Lúc đám người nhìn thấy đạo thân ảnh kia, tất cả đều hít một hơi lãnh khí, đó là một bộ dạng không tứ chi, toàn thân máu tươi chảy không ngừng, bạch cốt sâm sâm, cơ hồ chỉ còn lại một hơi.

Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, tiếng hô hấp đều hết sức rõ ràng.

Đó là Tần Đao sao? Bị Tiêu Phàm chém mất tứ chi?

- Là Tần Đao!

Có người kinh hô ra, âm thanh có chút phát run, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm không ngừng run rẩy.

Đường đường Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, lại bị một Chiến Vương trung kỳ chém giết?

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không tin. Tất cả những thứ này quá mức tưởng tượng, nhất định chính là thiên phương dạ đàm.

Nhưng mà bọn hắn biết, đây là thật!

- Hoa lạp lạp ~

Trường đao cùng mặt đất ma sát vang lên, thập phần bén nhọn chói tai, khiến hiện trường nguyên bản tĩnh mịch lộ ra càng thêm yên tĩnh. Đám người ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về Tiêu Phàm nhìn lại.

Chỉ thấy Tiêu Phàm một tay xách ngược lấy Đồ Lục Đao, nện bước trầm trọng, đi từng bước một hướng về phía Tần Đao.

Chỗ hắn đi qua lưu lại từng đạo vệt máu đỏ tươi dưới chân. Giờ khắc này Tiêu Phàm như lung lay sắp đổ, một trận gió đều có thể thổi ngã Tiêu Phàm.

Nhưng!

Ở đây mọi người nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt sợ hãi, trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng. Chiến Hoàng trung kỳ đều có thể chém giết, ai biết rõ đây có phải là toàn bộ ranh giới cuối cùng của Tiêu Phàm hay không.

Tần Đao máu me khắp người, trên người huyết nhục quay cuồng, bạch cốt sâm sâm, nhưng ý chí hắn còn thập phần thanh tỉnh, nhìn Tiêu Phàm đi tới, cừu hận, phẫn nộ tràn ngập ánh mắt.

Hắn muốn nói nhưng lại không nói được, chỉ có thể không ngừng giãy dụa, ngọ nguậy thân thể hướng về phía sau thối lui.

Tiêu Phàm chậm rãi đi đến bên người Tần Đao, Bạch Thạch liên tục không ngừng chữa trị thân thể hắn. Nhìn Tần Đao trên mặt đất, ánh mắt lộ ra một tia băng lãnh, cười gằn nói:

- Thượng bất chính hạ tắc loạn, hôm nay, Tần gia ngươi chỉ là vừa mới bắt đầu!

- Phốc!

Giơ tay chém xuống, Tần Đao đầu lăn đi, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng kinh khủng.

Tiêu Phàm ý tứ rất rõ ràng, đây là không dự định buông tha Tần gia. Người Tần gia ỷ nhà to thế lớn khi dễ người khác, Tiêu Phàm há không thể sao?

Vừa mới dứt lời, thân thể Tiêu Phàm cũng triệt để mềm nhũn, co quắp ngồi dưới đất, cơ hồ thoát lực!

Đám người yên tĩnh im ắng, không ít người thần sắc hơi trầm xuống nhìn Tiêu Phàm. Lâm Tiêu có chút do dự, Tiêu Phàm hiện tại mất đi chiến lực, đây là cơ hội tốt nhất giết chết Tiêu Phàm.

Thế nhưng hắn lại có chút sợ hãi, Phong Vương Chiến Vương cường giả Đường Nghiêu chết, Chiến Hoàng trung kỳ Tần Đao chết, hắn chỉ là một Chiến Vương đỉnh phong bình thường sao có thể là đối thủ của Tiêu Phàm?

- Hắn bộ dáng này hẳn không phải là gạt người, ta nhất định có thể giết hắn.

Lâm Tiêu khẽ cắn môi, cái trán gân xanh ngọ nguậy.

Hô!

Hắn rốt cục vẫn là không nhịn được, hướng Tiêu Phàm xuất thủ. Hắn biết rõ, hiện tại nếu như giết không chết Tiêu Phàm, hắn cả một đời về sau cũng không có khả năng là đối thủ của Tiêu Phàm.

Lâm Tiêu không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn muốn giết chết Tiêu Phàm vì đệ đệ báo thù.

- Ngươi dám!

Y Vân hét lớn.

- Bang!

Nhưng mà một đạo bóng người nhanh hơn từ trong đám người xông ra, một kiếm nghênh đón, cùng kiếm trong tay Lâm Tiêu đâm vào cùng một chỗ, hư không hỏa tinh tung tóe, phát ra tiếng rít chói tai.

Ầm! Đạo bóng người kia bị đánh bay, trượt ra mặt đất mấy chục mét mới dừng lại.

- Trần Phong?

Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ tới thời điểm mấu chốt lại là Trần Phong xuất thủ cứu hắn. Đáng tiếc, Trần Phong chỉ là Chiến Vương trung kỳ, không phải là đối thủ của Lâm Tiêu.

Dù sao, cũng không phải mỗi người đều là thiên tài, có thể vượt giai chiến đấu như Yêu Nghiệt dĩ nhiên là càng thêm thưa thớt.

- Lâm Tiêu, ngươi dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Y Vân rốt cục xuất hiện ở trước người Tiêu Phàm, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm Lâm Tiêu nói.

- Y Tam Gia, Y gia ngươi có vẻ như còn không quản được Chiến Hồn Học Viện, hắn giết đệ đệ ta, ta giết hắn có gì không thể?

Lâm Tiêu một chút cũng không e ngại, không vì cái gì khác, liền bởi vì hắn là người Đế Minh.

Phía sau Đế Minh là Nam Cung gia tộc Nam Cung Thiên Dật, phóng nhãn Đại Ly Đế Triều thực sự là không có mấy người dám cùng Nam Cung Thiên Dật tranh phong, cho dù Y gia cũng không được.

- Y Tam Gia, ngươi tốt nhất thông minh một chút, hắn là người Đại Đế Tử muốn giết, ngươi có thể bảo vệ hắn sao?

Lâm Tiêu vừa cười nói.

- Đại Đế Tử?

Y Vân con ngươi co rụt lại, quay đầu nhìn về phía sau Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi.

Y Vân ở Ngoại Thành là rất nổi tiếng, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là con em dòng thứ Y gia mà thôi, cùng Y gia dòng chính đệ tử đều không cách nào so sánh, lại thế nào cùng Nam Cung Thiên Dật tranh phong đây.

Phải biết, Nam Cung Thiên Dật là Đế Chủ tương lai Đại Ly Đế Triều.

Nghĩ vậy, ánh mắt Y Vân phức tạp vô cùng, trong lòng thập phần rầu rỉ, cứu cũng không được, không cứu cũng không được.

- Y Tam Gia, ngươi tránh ra.

Thanh âm Tiêu Phàm truyền đến, trong lòng Y Vân run lên, xưng hô "Y Tam Gia”, Tiêu Phàm là cố ý cùng hắn phủi sạch quan hệ.

- Thật xin lỗi, Tiêu lão đệ.

Y Vân cúi đầu, nắm đấm nắm kèn kẹt, mặc dù nói như vậy, nhưng dưới chân lại là nửa bước không cho.

- Trách ngươi không được, muốn trách thì trách cái thế giới này, huống chi, ta nhất định không chết.

Tiêu Phàm cười cười, đối với Y Vân là phát ra cảm kích từ nội tâm.

Nếu là một người khác đoán chừng khi Lâm Tiêu nói ra thân phận "Đại Đế Tử”, đoán chừng một câu đều không nói sẽ lập tức rời đi.

Mà Y Vân còn kiên trì, điều này khiến Tiêu Phàm làm sao có thể trách cứ hắn đây.

- Ngươi còn chưa nhất định chết? Ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, ngươi sẽ chết rất thảm!

Lâm Tiêu cười gằn nói, lại quay người nhìn hướng mấy người phía sau quát:

- Các huynh đệ, chúng ta cùng tiến lên, từng đao đến, nhìn hắn có thể kiên trì đến lúc nào.

Phong Lang, Tiểu Kim cùng Quan Tiểu Thất giãy dụa từ trong mớ hỗn độn đứng lên, chỉ là ba người căn bản đứng không vững, lại càng không cần phải nói chiến một trận.

Tần Đao công kích bá đạo, chấn thương kinh mạch đám người, trong lúc nhất thời không có khả năng tiếp tục xuất thủ, nhất định phải ôn dưỡng một thời gian.

- Ta sẽ chết rất thảm? Người chết không nhất định là ta, có lẽ là ngươi.

Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, hai tay nắm Đồ Lục Đao, chậm rãi đứng lên.

Dù là thụ thương thảm trọng, cũng vẫn ngông nghênh như thương tùng!

Hảo cao ngạo!

Rất nhiều người nhìn về phía Tiêu Phàm với ánh mắt tràn ngập vẻ kính sợ, kẻ này nếu như hôm nay không chết, tương lai tất thành châu báu.

Chỉ là, hắn đã thụ thương thảm trọng, làm sao có thể là đối thủ của nhiều người Lâm Tiêu bọn hắn như vậy.

- Con vịt chết mạnh miệng, xem kiếm!

Lâm Tiêu nhe răng cười một tiếng, đạp chân xuống, trường kiếm trong tay đâm ra, nhẹ như yến bay vụt tới.

Ngay sau đó, một đạo kiếm mang xông ra như một đạo sóng nước, nổi lên một từng cơn sóng gợn, những nơi đi qua đều mang khí thế hủy diệt.

- Ứng phó một người nửa chết nửa sống, Lâm Tiêu sư huynh lại còn thi triển Đãng Thủy Kiếm, thực sự lãng phí.

- Không sai, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, ta xuất thủ liền có thể tùy ý diệt hắn!

Tu sĩ theo Lâm Tiêu đến cười lạnh, một bộ cười trên nỗi đau của người khác, bọn hắn xem Tiêu Phàm nhất định sẽ phải chết.

- A, có ít người chính là quá tự cho mình là đúng.

Mắt thấy kiếm khí gợn sóng kia sắp tới gần Tiêu Phàm, khóe miệng Tiêu Phàm đột nhiên nổi lên một nụ cười quỷ dị.

MềuSiuBự - Lục Đạo -

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv