Chạy? Chạy được sao?
Tiêu Phàm không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay liền kinh người. Thân hình lóe lên, quỷ dị biến mất tại chỗ, một cái hô hấp lại lần nữa trở lại tại chỗ.
- A! Con mắt ta!
Lại là một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Tu sĩ chạy trốn kia hai mắt nhắm nghiền, máu tươi róc rách chảy xuống, bộ dáng thập phần thê thảm.
Hiện trường tất cả đều câm như hến, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, đám người ánh mắt không hẹn mà cùng rơi trên người Tiêu Phàm.
- Lấy hai mắt ta?!
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, thần sắc bình tĩnh vô cùng. Đối với những người này, hắn không có bất kỳ thương hại gì, thậm chí ngay cả nhìn đều không thèm nhìn một chút.
Nếu như không phải thực lực bọn hắn thấp, hiện tại ngã trên mặt đất bị đoạn tứ chi sẽ chính là Tiêu Phàm, bị cắt đầu lưỡi cũng chính là hắn, bị móc mắt như trước vẫn là hắn.
Cái thế giới này có thực lực mới là vương đạo. Tiêu Phàm không thích khi dễ người, nhưng xưa nay sẽ không dễ bị người khác khi dễ, đây chính là chuẩn tắc làm người của hắn.
Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta gấp trăm lần hoàn lại.
Trần Phong cũng bị sự cường thế của Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, bất quá hắn rất nhanh liền lấy lại tinh thần, cho tới nay, Tiêu Phàm đều không phải cường thế như vậy sao?
Chỉ là nếu không chủ động chọc hắn, người này sẽ rất dễ nói. Đường Trạch chỉ là không may mà thôi, ai bảo hắn không chọc người khác, hết lần này tới lần khác muốn chọc tức Tiêu Phàm?
Tiêu Phàm lúc trước cũng dám giết Hoàng Thành Thập Tú, huống chi hiện tại đã đột phá Chiến Vương cảnh?
- Tiểu tử, Đường Trạch ta thề nhất định phải khiến ngươi sống không bằng chết, diệt cửu tộc ngươi!
Đường Trạch quỳ trên mặt đất dốc hết toàn lực gào thét.
Sắc mặt Trần Phong phát lạnh, chuẩn bị tiến lên đạp Đường Trạch một cước, bất quá lại bị Tiêu Phàm cắt ngang:
- Chó sủa mà thôi, để ý đến hắn làm cái gì, hắn hiện tại đã không phải họ Đường, tại sao phải sợ hắn?
Đám người nghe vậy, thiếu chút nữa thì bật cười, lời này trước đó không phải Đường Trạch chính mình nói sao?
Nếu như Đường Trạch không phải họ Đường, ở đây lại có mấy người sẽ sợ hãi hắn đâu?
- Người đâu, đưa Đường Tam Thiếu trở về.
Đột nhiên, trong đám người xuất hiện một đạo thân ảnh, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc nho bào rộng thùng thình đi tới.
Nam tử trung niên mặt như đao tước, hai con ngươi thâm thúy, nhất cử nhất động bên trong đều lộ ra một cỗ phong phạm đại gia.
Ở cạnh hắn còn đứng một lão giả áo xám, khuôn mặt lão giả gầy gò, khô trắng vô cùng, tựa như một trận gió lớn đều có thể đem hắn hất bay.
Bất quá, Tiêu Phàm cũng không dám xem thường hắn, hai con ngươi lão giả khô gầy trong suốt. Tiêu Phàm căn bản không nhìn thấu được hắn, người này thực lực tuyệt đối không đơn giản.
Bên cạnh hai người là chưởng quỹ sắc mặt trắng bệch, hai người này rõ ràng là hắn mời đến.
- Tam Gia, Hướng Trưởng Lão.
Đám người nhìn thấy nam tử trung niên cùng lão giả khô gầy liền vội vàng chào hỏi, trong mắt đều là vẻ cung kính.
Nguyên bản Đường Trạch còn muốn thả vài câu ngoan thoại, bất quá khi hắn nhìn thấy nam tử trung niên, sắc mặt hơi đổi một chút, kém chút quên mất Vân Lai Khách Sạn là địa bàn Tam Gia.
Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, địa vị Đường Trạch có vẻ như không nhỏ, làm sao sợ như thế chứ?
Khi hắn lấy lại tinh thần, nam tử trung niên sau lưng xuất hiện bảy tám người, bốn người mang theo Đường Trạch biến mất trong đám người.
- Về sau ai còn dám đến Vân Lai Khách Sạn quấy rối, đừng trách Y mỗ không khách khí.
Nam tử trung niên đột nhiên nhìn tu sĩ bốn phía, thản nhiên nói.
Ngữ khí mặc dù bình thản nhưng lại tràn ngập sát khí, tu sĩ bốn phía nghe vậy chỉ có thể không ngừng gật đầu.
- Họ Y?
Tiêu Phàm trong lòng hơi động. Hắn có nghe nói qua Ly Hỏa Đế Đô tam đại cự phách gia tộc.
Trừ Đế Thất Nam Cung gia tộc ra, Sở gia, Y gia, cùng Ninh gia khiến các đại thế lực cùng gia tộc khác đều phải ngưỡng vọng, khó trách Đường Trạch lại sợ hãi như thế.
- Hai vị tiểu hữu, Vân Lai Khách Sạn khiến cho hai vị không tiện, Y mỗ ở đây xin lỗi, đặc biệt chuẩn bị rượu nhạt, không biết hai vị tiểu hữu có thể cho một chút mặt mũi?
Nam tử trung niên đột nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm và Trần Phong nói.
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn nam tử trung niên. Hắn không nghĩ tới, đối phương vậy mà sẽ bỏ lòng kiêu ngạo, tới mời mình?
- Tiền bối nghiêm trọng rồi.
Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ. Đối phương cho hắn mặt mũi, hắn tự nhiên cũng không thể đánh mặt.
- Tiểu hữu, mời!
Nam tử trung niên cười cười, thủ thế mời vào trong.
Trần Phong do dự một cái, thấy Tiêu Phàm cho hắn một cái ánh mắt, cuối cùng vẫn là cùng đi lên. Tiểu Kim tự nhiên đi sau lưng Tiêu Phàm.
- Tiểu tử này thực sự là lớn số, vậy mà khiến Y Vân Y Tam Gia coi trọng, tiến vào Chiến Hồn Học Viện là sự tình tất nhiên.
- Hắn thực lực vốn không yếu, hi vọng tiến vào Chiến Hồn Học Viện rất lớn, không cần thiết ôm đùi Tam Gia. Các ngươi cũng biết Tam Gia người này thích kết giao tài tuấn, đoán chừng là coi trọng thực lực tiểu tử này.
- Không sai, bất quá chỉ bằng điểm này, đoán chừng Đường Trạch cũng không dám tìm đến tiểu tử kia gây phiền phức.
Tiêu Phàm bọn hắn biến mất bên trong khách sạn, đám người liền bắt đầu nghị luận
không kiêng nể gì cả. Nam tử trung niên Y Vân xuất hiện ai cũng không dám há mồm thở dốc.
Tại một gian phòng, Tiêu Phàm do dự một cái, vẫn nói ra:
- Tiền bối, đây là bạn ta, có thể hay không...
- Đương nhiên có thể, Hồn Thú linh trí vốn không thấp, chỉ là Nhân Loại chúng ta tự cho là đúng, tài trí hơn người mà thôi.
Không đợi Tiêu Phàm nói xong, Y Vân liền đánh gãy lời nói Tiêu Phàm.
- Đa tạ tiền bối.
Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ, hình tượng Y Vân trong lòng hắn ngày càng cao hơn.
Sau đó ba người đến trong phòng ngồi xuống, phòng bao rất lớn, thức ăn từ lâu đã được chuẩn bị kỹ càng.
- Tại hạ Y Vân, vị này là Hướng Trưởng Lão, hai vị tiểu hữu là tới tham gia Chiến Hồn Học Viện khảo hạch?
Y Vân trước tiên mở miệng, cười nhẹ nhàng nói.
Tiêu Phàm cùng Trần Phong gật đầu, Y Vân cười cười nói:
- Vậy thì vận khí các ngươi khá tốt, Hướng Trưởng Lão chính là Ngoại Viện Trưởng Lão Chiến Hồn Học Viện. Tới mời hai vị tiểu hữu, một là bồi tội hai vị tiểu hữu, hai là muốn giới thiệu hai vị quen biết Hướng Trưởng Lão.
- Tiền bối khách khí.
Tiêu Phàm cùng Trần Phong vội vàng đáp lễ. Hai người lòng dạ biết rõ, nhận lỗi đoán chừng chiếm số ít, cái sau mới chiếm đa số.
Chỉ là, giới thiệu hai người cho Ngoại Viện Trưởng Lão Chiến Hồn Học Viện biết, thì có ích lợi gì đây?
- Lão hủ Hướng Vinh.
Hướng Trưởng Lão cười nói:
- Hai vị tiểu hữu còn không biết đi, Chiến Hồn Học Viện có tất cả bốn viện, Thiên Phủ, Địa Các, Huyền Cung, Linh Điện, Thiên Phủ cùng Địa Các thuộc về Nội Viện, bình thường chỉ có nhân tài Ngoại Viện mới có tư cách đi vào, mà Huyền Cung cùng Linh Điện là thuộc về Ngoại Viện.
Một khi khảo hạch thành công, các ngươi có thể lựa chọn tiến vào Huyền Cung và Linh Điện. Huyền Cung cùng Linh Điện quan hệ bình đẳng. Lão hủ chính là Linh Điện Trưởng Lão, hai vị tiểu hữu nếu như có thể thông qua khảo hạch, hi vọng các ngươi có thể gia nhập Linh Điện.
- Nếu như thông qua khảo hạch, ta nguyện ý.
Trần Phong không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng nói.Nói đùa cái gì, đây chính là Trưởng Lão Chiến Hồn Học Viện tự mình mời đấy, dạng cơ hội này làm sao có thể cự tuyệt được?
- Tốt!
Hướng Trưởng Lão hài lòng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn. Bất quá, con ngươi lại rơi trên người Tiêu Phàm, hiển nhiên hắn để ý Tiêu Phàm hơn.
Bất quá Tiêu Phàm lại thập phần bình tĩnh, hắn không tin trên trời có rớt xuống đĩa bánh. Nghi ngờ nói:
- Xin hỏi Hướng Trưởng Lão, Linh Điện cùng Huyền Cung khác nhau ở chỗ nào?
- Tạm thời mà nói, Linh Điện không bằng Huyền Cung. Bất quá ta tin tưởng, đây là thế nhân không hiểu Linh Điện mà thôi, một ngày nào đó, Linh Điện tuyệt không thể so sánh cùng Huyền Cung.
Hướng Trưởng Lão ho khan mấy tiếng nói, hắn chính mình nói cũng giống như có chút không có ý tứ.
Ánh mắt Tiêu Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Hướng Trưởng Lão, tựa như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói, ngược lại đột nhiên không hiểu thấu nói:
- Hướng Trưởng Lão, ngươi có phải có bệnh hay không?