Thương đội nhân mã cầm vũ khí trong tay, đề phòng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, bộ dáng chuẩn bị xuất thủ.
- Tiểu tử, các ngươi lấy cớ này quá vụng về, tưởng chúng ta sẽ mắc lừa?
Một nam tử trung niên khôi ngô trong đó cười lạnh nói, hắn một mặt râu quai nón, cao lớn như trâu.
- Lấy cớ? Ta nói mọi người có phải có hiểu lầm gì đó hay không?
Tiêu Phàm một mặt không hiểu, nghi hoặc nhìn râu quai nón nói:
- Ta gọi Tiêu Phàm, đến từ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, ta và đồng bạn bị lạc đường.
Tiêu Phàm ngữ khí thập phần thành khẩn, hắn đại khái cũng đoán được những người này đang lo lắng cái gì. Đoán chừng đem hắn và Ảnh Phong xem như đội cường đạo.
- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều?
Râu quai nón cau mày một cái, ánh mắt Tiêu Phàm thanh tịnh, không giống như là đang gạt người.
- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều thì thế nào? Người Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đều là người tốt sao?
Nhưng mà lúc này, một đạo thanh âm hung ác nham hiểm vang lên, chỉ thấy một nam tử chừng ba mươi tuổi gầy gò đi tới, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.
Hắn có một đôi mắt cá chết, mũi ưng, khuôn mặt gầy cao. Nhìn thấy người này, Tiêu Phàm xác định hắn là hạng người âm hiểm xảo trá.
Những loại người này thường hay đi làm nội gian, căn bản không cần hoá trang liền có thể liếc mắt nhận ra.
- Đã như vậy, chúng ta liền không quấy rầy.
Tiêu Phàm biết những người này rất bài ngoại, nhất là tại thương đội dọc đường.
Những hàng hóa này một khi tổn thất, đối với bọn hắn mà nói chính là đả kích trí mạng. Đi ra khỏi nhà, cẩn thận một chút cũng không sao, điểm này Tiêu Phàm cũng có thể lý giải.
Dù sao, đổi vị trí suy nghĩ một cái, hắn cũng sẽ không mở ý đối đãi hai người xa lạ.
- Chờ đã!
Đang lúc đám người Tiêu Phàm chuẩn bị quay người rời đi, một tiếng kêu khàn khàn vang lên, chỉ thấy một lão nhân áo bào xám đi tới. Trong tay cầm một cái tẩu hút thuốc, ánh mắt thanh minh như nước, cho người ta một loại vận vị.
- Hai vị tiểu huynh đệ, đi ra khỏi nhà, tất cả mọi người nên giúp đỡ nhau, chỉ vì một vùng này có phần không bình yên, cho nên có nhiều mạo phạm, mong rằng chớ trách.
Áo bào xám lão nhân thản nhiên nói, con ngươi liếc nhìn mấy người Tiêu Phàm bọn hắn, muốn đem hai người nhìn thấu.
- Lão nhân gia khách khí, đi ra khỏi nhà, cẩn thận một chút cũng là việc tốt.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn cũng không có ý trách cứ, tu vi những người này hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra.
Phải kể tới tu vi lão nhân áo bào xám là cao nhất, nhưng chỉ là Chiến Tông cảnh đỉnh phong, gã râu quai nón cùng mũi ưng kia cũng chỉ là Chiến Tông trung kỳ tu vi.
Hơn bốn mươi người khác đại bộ phận cũng chỉ là Chiến Tôn cảnh, chỉ có số ít mấy người là Chiến Tông cảnh sơ kỳ mà thôi.
Một đám người này Tiêu Phàm thật đúng là không đem bọn hắn để ở trong lòng.
- Nếu hai vị không chê vậy theo chúng ta ở cùng một chỗ đi, chúng ta cũng vừa vặn tiến về Ly Hỏa Đế Đô.
Áo bào xám lão nhân gật đầu nói:
- Lão hủ Trương Cửu, không biết hai vị tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào.
- Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tự báo tính danh, Ảnh Phong lại hừ lạnh một tiếng, không có dự định kết giao cùng những người này. Tiêu Phàm cười cười:
- Đây là bạn ta, hắn tính cách quái gở, lão nhân gia đừng trách.
- Người trẻ tuổi có chút tính tình không sao.
Trương Cửu không để ý, tham lam hút mấy ngụm thuốc trong tẩu.
- Cửu gia, bọn hắn quá không biết điều, ngươi làm sao đem bọn hắn lưu lại?
Mũi ưng bực tức nói.
- Đi ra khỏi nhà, ai cũng có thời điểm bất tiện.
Trương Cửu lắc đầu, xin lỗi nhìn Tiêu Phàm hai người, nói:
- Hai vị, các ngươi ở đằng kia nghỉ ngơi đi.
Trương Cửu chỉ một chiếc xe ngựa nơi xa, Tiêu Phàm bọn hắn theo xe ngựa nhìn lại, nhìn thấy một thiếu niên ngồi trên xe ngựa. Thiếu niên y phục thập phần cũ nát, bất quá y phục kia lại sạch sẽ vô cùng.
Thiếu niên bộ dáng chừng mười sáu mười bảy tuổi, sắc mặt xinh đẹp tái nhợt, hai mắt linh động hữu thần, lộ ra một cỗ khí chất khác, Ảnh Phong cho Tiêu Phàm một cái ánh mắt.
Tiêu Phàm hiểu ý, hắn tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra, thiếu niên này chỉ là nữ giả nam trang mà thôi.
Trên đùi giả tiểu tử có một đứa nhỏ khoảng sáu bảy tuổi, đã tiến vào mộng đẹp, khóe miệng còn hiện vẻ mỉm cười, hiển nhiên là đang nằm mơ thấy mộng đẹp.
- Cửu gia!
Trương Cửu lời nói chưa dứt, râu quai nón cùng mũi ưng không hẹn mà cùng kêu lên, hiển nhiên đều không muốn Tiêu Phàm và Ảnh Phong tới gần hai người kia.
- Trong thương đội, ta nói là phải nghe.
Trương Cửu thản nhiên nói, ngữ khí thập phần kiên định, lộ ra một cỗ uy thế không thể nghi ngờ.
Sắc mặt hai người râu quai nón và mũi ưng khác nhau, về phần bọn hắn thầm nghĩ cái gì, lại không ai biết được.
- Đa tạ Cửu gia.
Tiêu Phàm ôm quyền nói, nguyên bản hắn muốn hỏi đường thẳng đến Ly Hỏa Đế Đô, bất quá ngẫm lại, vẫn là nên ở lại.
Tiêu Phàm cho Ảnh Phong một cái ánh mắt, hai người liền hướng xe ngựa kia đi đến. Râu quai nón lộ ra một tia lo lắng, mà mũi ưng lại là nổi lên một tia cười lạnh, chỉ là vẻ mặt này chợt lóe lên rồi biến mất, không ai phát hiện ra.
- Công tử, thương đội này có vẻ như rất cổ quái, ngươi tại sao phải lưu lại, chúng ta có thể hỏi đường đi, không nên tìm phiền phức.
Ảnh Phong đi đến bên người Tiêu Phàm, nói khẽ.
- Cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Tiêu Phàm lắc đầu cười một tiếng.
Hắn tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra thương đội quái dị, hoặc có lẽ là đây căn bản không phải thương đội bình thường. Nơi này trên thân mỗi người đều lộ ra một cỗ huyết sát chi khí, hơn nữa còn có một loại khí chất đặc thù.
Khả năng lớn nhất chính là những người này xuất thân từ quân đội.
Thậm chí, Tiêu Phàm đã đoán được, giả tiểu tử trắng nõn kia cùng tiểu hài tử sáu bảy tuổi mới là người có thân phận cao quý nhất thương đội.
Trương Cửu lão đầu sở dĩ an bài như vậy, đoán chừng là đã nhìn ra thực lực hai người, muốn cho bọn hắn một cái ân tình hỏi đường mà thôi.
Đương nhiên, ở trong đó không thiếu tính chất đánh bạc, nhưng Tiêu Phàm không thể không thừa nhận, Trương Cửu cược đúng, Tiêu Phàm hắn không thích nhất chính là thiếu nhân tình của người khác.
Giả tiểu tử nhìn thấy Tiêu Phàm và Ảnh Phong đi đến, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang.
Cũng ngay tại thời điểm này, nơi xa Trương Cửu, râu quai nón, mũi ưng, thậm chí thương đội nhân mã tất cả đều nắm chặt vũ khí trong tay.
Chỉ cần Tiêu Phàm hơi có dị động, bọn hắn nhất định phát động một kích lôi đình.
Tất cả những thứ này, tự nhiên đào thoát không được Hồn Lực Tiêu Phàm, bất quá hắn chỉ cười nhạt một tiếng, ngay tại khoảng cách xe ngựa năm sáu mét trên một mảnh cỏ dừng lại.
Trương Cửu mấy người cũng buông lỏng một hơi, vội vàng khôi phục bộ dáng bình thường, sợ Tiêu Phàm bọn hắn hoài nghi.
- Hai vị huynh đệ, không có cái gì tốt chiêu đãi các ngươi, đây là thịt dê nướng chín vừa mới, các ngươi nếm thử.
Râu quai nón đi tới gần, trên tay cầm hai cái đùi dê, còn có một ấm nước.
- Đa tạ.
Tiêu Phàm tiếp nhận đùi dê cùng ấm nước, đem ấm nước để dưới đất liền bắt đầu ăn ngồm ngoàm, Ảnh Phong muốn ngăn cản cũng không kịp.
- Vị huynh đệ kia, sao không ăn, chẳng lẽ không hợp khẩu vị?
Râu quai nón cười nói, trên mặt lóe qua vẻ xấu hổ. Hắn như thế nào không biết, Ảnh Phong là lo lắng thịt dê này có độc.
- Vị đại ca này, tính tình hắn như thế xin chớ trách.
Tiêu Phàm cười cười nói, đem chiếc chân dê còn lại trực tiếp ném cho Tiểu Kim và Tiểu Minh, hai người ăn một cách vui sướng.
- Không có việc gì, không có việc gì, hai vị ban đêm không được ngủ quá sâu, vùng này cũng không bình yên đâu.
Râu quai nón sang sảng cười một tiếng, khuyên bảo bọn Tiêu Phàm.
- Có ít người không biết nhân tâm tốt, cứ đem hảo tâm xem như lòng lang dạ thú.
Cách đó không xa, truyền đến thanh âm trầm trầm âm dương quái khí.
Đáng tiếc, Tiêu Phàm căn bản không thèm để ý, ăn uống no đủ xong liền gối lên trên bụng Tiểu Kim ngủ mất.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -