Sau bảy ngày, ba người Tiêu Phàm, Ảnh Phong và Tiểu Kim đứng ở một mảnh bên bờ vách núi, ngắm nhìn chân trời phương xa.
Mấy ngày trước, bọn hắn đi đến Tuyết Nguyệt Hoàng Triều một chuyến, nhìn thấy Tuyết Ngọc Hiên đem việc của Tuyết Lung Giác nói cho Tuyết Nam Thiên. Tuyết Nam Thiên lúc ấy muốn lập tức chạy tới Ly Hỏa Đế Đô, có điều bị Tiêu Phàm thuyết phục.
Bây giờ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tổn thất nặng nề, còn lại hai Chiến Hoàng cũng bị thương. Tuyết Nam Thiên nhất định phải tọa trấn ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều. Đương nhiên, trong này cũng có chút tâm tư của Tiêu Phàm, chính là muốn trấn áp Kiếm Vương Triều.
Ai biết Kiếm Vương Triều liệu có âm thầm chơi ngáng chân hay không, điểm này Tiêu Phàm nhất định phải đề phòng.
Lúc rời đi, Tuyết Ngọc Hiên cho Tiêu Phàm hai tấm hắc thiết lệnh bài, về sau Tiêu Phàm mới biết rõ, đây là lệnh bài có tư cách tham gia khảo thí Chiến Hồn Học Viện.
Tiêu Phàm nhớ mang máng Tuyết Lung Giác đã từng nói qua việc này, muốn gia nhập Chiến Hồn Học Viện, chỉ có được Hoàng Triều và Vương Triều đề cử mới có tư cách tham gia khảo hạch Chiến Hồn Học Viện.
Hai lệnh bài, Tiêu Phàm giữ cho mình một cái, cái kia cho Ảnh Phong.
- Nơi này chính là địa giới Tuyết Nguyệt Hoàng Triều và Đại Ly Đế Triều?
Tiêu Phàm thu liễm tinh thần, nhìn qua sương mù lượn lờ ở sơn cốc nơi xa nói, một cỗ khí mênh mông đập vào mặt, Tiêu Phàm không khỏi cau mày một cái.
Phía sau bọn hắn là một mảnh tuyết trắng mênh mang, cuồn cuộn sông băng, mà vách núi phía bên kia lại hoàn toàn tương phản, xanh um tươi tốt, sinh cơ dạt dào.
- Không sai, phía trước chính là Thương Mang Cốc, là đường tắt thông hướng Ly Hỏa Đế Đô, có điều Thương Mang Cốc này lại nguy hiểm trùng điệp, bình thường Chiến Hoàng cũng không dám tùy ý hoành hành.
Ảnh Phong hít sâu một hơi nói.
- Đường vòng không phải là phải hao phí mất hai tháng sao?
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn hiện tại thiếu nhất chính là thời gian.
Ở hai bên Thương Mang Cốc, một bên là Hồn Thú Sơn Mạch mênh mông, ở giữa còn cách mấy Hoàng Triều, có điều nơi đó đã sớm mở ra một đường to.
Cho nên, thông thường từ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đến Đại Ly Đế Triều đều là đi qua đường lớn kia.
Một bên khác của Thương Mang Cốc, lại là một mảnh hoang mạc cuồn cuộn, tên là Hoang Mạc Tử Vong. Chỗ này hàng năm bão cát rung trời tế nhật, mức độ nguy hiểm không hề thấp hơn so với Thương Mang Cốc.
Thậm chí có người đồn, cho dù cường giả Chiến Hoàng tiến vào Hoang Mạc Tử Vong, có vào không ra, thập tử vô sinh!
- Nhưng nếu trong Thương Mang Cốc gặp Thú Vương cường đại, sẽ chậm trễ nhiều thời gian hơn, nếu như gặp phải Thú Hoàng...
Ảnh Phong lo lắng nói.
Câu nói sau cùng kia không nói ra, có điều Tiêu Phàm cũng biết, nếu như gặp phải Thú Hoàng, chính là sẽ đi chầu ông bà.
- Ngươi sợ sao?
Tiêu Phàm cười hỏi, ý vị thâm trường nhìn Ảnh Phong.
- Không sợ.
Ảnh Phong không chút do dự lắc đầu, tu luyện đến nay, Ảnh Phong hắn còn không biết chữ sợ viết như thế nào, chỉ là hắn lo lắng cho Tiêu Phàm mà thôi.
- Tiểu Kim, đi.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, xoay người ngồi ở trên lưng Tiểu Kim. Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp phi hướng về vách núi phía dưới.
Ảnh Phong cười khổ một hồi, cũng không chút do dự cùng đi lên.
Tiêu Phàm cảm giác bên tai cuồng phong thổi loạn, Tiểu Kim mang theo hắn cấp tốc hạ xuống, hắn cẩn thận đánh giá tứ phương, trong lòng hơi kinh hãi:
- Thương Mang Cốc quả thật quá rộng lớn, đoán chừng có thể so với mấy tòa Hoàng Thành.
Không bao lâu, bọn hắn đã vững vàng rơi vào trong rừng cổ Thương Mang Cốc, Hồn Lực quét qua, mấy cỗ khí tức cường đại trong nháy mắt in vào trong đầu Tiêu Phàm.
Vẫn may hắn cũng tự biết mình, bằng không nếu lăng không phi xuống, đoán chừng sẽ trở thành món ăn tươi của rất nhiều Hồn Thú.
- Rống!
- Kíu ~~
Từng tiếng gầm thét, hót vang ngẫu nhiên vang lên, từ các phương hướng truyền đến. Chỉ nghe thanh âm kia, Tiêu Phàm liền thô sơ giản lược phán định, Hồn Thú bốn phía này đoán chừng đã hơn trăm tuổi.
- Công tử, xem ra Thương Mang Cốc này còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng.
Ảnh Phong cười khổ nói, tay cầm Tử Thần Liêm Đao, cảnh giác nhìn chằm chằm tứ phương.
Tiêu Phàm gật đầu, tâm hắn nhấc đến cổ họng. Thương Mang Cốc này quả thực như truyền thuyết, chỉ là nếu đã đi tới nơi này, Tiêu Phàm liền không có ý nghĩ đi vòng nữa.
- Cẩn thận một chút.
Tiêu Phàm ra hiệu Tiểu Kim thu nhỏ thân hình, hít sâu một hơi, đi vào hướng rừng sâu.
- Ô Xà Lan?
Bỗng nhiên, Tiêu Phàm dưới đống đất đá vung vãi trong cây cổ thụ phát hiện một gốc tiểu thảo đen, cỏ non nhìn qua như tiểu xà, phía trên xuất hiện một đóa hoa kiều diễm, hiển nhiên đã trưởng thành.
- Càng là nơi nguy hiểm, càng thu hoạch tương đối khá, khó trách có nhiều người ưa thích mạo hiểm như vậy.
Tiêu Phàm lắp bắp nói, nếu đã nhìn thấy, vậy sẽ không có dự định bỏ qua.
Ô Xà Lan dù sao cũng là Ngũ Phẩm Linh Thảo, một gốc cũng là hai ba mươi vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, Tiêu Phàm đề phòng đi đến bên cạnh Ô Xà Lan, vừa mới chuẩn bị cúi người xuống ngắt lấy.
Nhưng mà...
Hô một tiếng, một đạo ánh sáng đen từ gốc cây nhỏ bên cạnh trong khe đá phát ra, Toàn thân Tiêu Phàm lông tơ dựng đứng, thân hình trong nháy mắt biến mất
tại chỗ, đạo sáng đen vọt thẳng đến bên cạnh bụi cỏ.
- Là Ngũ Giai Minh Linh Xà, công tử ngươi không sao chứ!
Ảnh Phong kêu lên sợ hãi, lách mình xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm, đề phòng nhìn chằm chằm bên trong bụi cỏ kia.
- Không sao!
Tiêu Phàm cũng run sợ một hồi, còn may giác quan của bản thân vô cùng nhạy cảm, phản ứng cũng cực nhanh, bằng không mà nói, vừa rồi rất có khả năng bị Minh Linh Xà kia cắn được.
Nếu như chính diện đối chiến một Ngũ Giai Minh Linh Xà, Tiêu Phàm tất nhiên không sợ, nhưng mà nếu như bị cắn lén, cho dù là hắn cũng sẽ trúng độc mà chết.
Sưu! Đột nhiên lỗ tai Tiêu Phàm khẽ run, trong tay chẳng biết lúc nào đã cầm Đồ Lục Đao, lăng không vạch một cái, một tia sáng đen trực tiếp bị Tiêu Phàm phá vỡ, một đầu tiểu xà hắc sắc dài một thước rơi xuống trước mặt hắn.
Tiêu Phàm từ trong đầu tiểu xà móc ra một tinh thể màu đen, ném cho Tiểu Kim, Tiểu Kim như ăn viên kẹo, xoắn đến cọt kẹt rung động, một màn này khiến Ảnh Phong khóe miệng giật một cái.
Hắn lúc này mới hiểu rõ, Tiểu Kim lấy Hồn Tinh làm thức ăn, trong lòng chỉ có thể thầm than quả nhiên không hổ là Cửu Giai Hồn Thú trong truyền thuyết.
Tiêu Phàm cẩn thận từng li từng tí lấy tận gốc Ô Xà Lan, cho vào bên trong Hồn Giới. Đối với Linh Thảo, hắn lấy càng nhiều càng tốt, ngày nào đó muốn luyện chế dược dịch, có thể rất khó kiếm.
- Tiếp tục đi.
Một Ngũ Giai Minh Linh Xà ngăn không được bước chân Tiêu Phàm, có điều, gặp được Minh Linh Xà, hắn cũng cảnh tỉnh cho bản thân, ở chỗ này tinh thần dù chỉ một lát cũng không thể buông lỏng, bằng không lúc nào cũng có thể mất mạng.
Tốc độ ba người cũng chậm dần không ít, ròng rã đi nửa ngày không được hai mươi dặm đường. Trên đường đi, ba người Tiêu Phàm giết mười ba con Ngũ Giai Hồn Thú, cũng nhận được không ít Hồn Tinh và vài gốc Linh Thảo.
Chỉ là càng đi vào sâu, cấp phẩm Hồn Thú càng cao, hai người chiến cũng ngày càng cố hết sức.
- Thừa dịp trời tối, trước tiên nướng Tật Phong Lang này nếm thử, nhân tiện bổ sung thể lực.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời đã chậm rãi về tối, thần sắc ngưng trọng lên, sau đó ném ra bốn cái đùi sói đẫm máu, chính là Ngũ Giai Hồn Thú Tật Phong Lang trước đó giết.
Ban đêm trong rừng rậm chính là nơi vui chơi của Hồn Thú, cũng là cấm địa của con người. Thừa dịp trời tối, bọn hắn nhất định phải tìm tới một chỗ đặt chân an toàn.
- Được.
Sau nửa ngày, Ảnh Phong và Tiểu Kim trực tiếp nắm lấy một cái đùi sói nướng chín bắt đầu há miệng cắn xé.
- Sau khi ăn xong, lập tức rời khỏi nơi này!
Tiêu Phàm mỉm cười, lấy tay vung lên, đống lửa lập tức dập tắt, cũng nắm lấy một cái đùi sói bắt đầu ăn như hổ đói. Bên trong Hồn Giới Tiêu Phàm, gia vị gì cũng có, mặc dù chỉ đơn giản là thiêu nướng, nhưng mùi vị cũng không kém.
- Sưu sưu!
Đột nhiên, trong rừng truyền đến một trận thanh âm tất tất tốt tốt, động tác ba người Tiêu Phàm bỗng ngưng lại, quay người nhìn về phía giữa rừng cổ cách đó không xa.
Sau một khắc, ba người lông tơ dựng đứng, con ngươi hơi hơi co rụt lại, tựa như gặp quỷ.