Thái Thượng Trưởng Lão Tiêu Vân con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Hạo Thiên nói:
- Hạo Thiên, ngươi xác thực làm quá mức, Tiêu Văn tốt xấu gì cũng là cháu ruột ngươi, ngươi lại giết hắn?!
Tiêu Hạo Thiên cảm nhận được sát khí trong mắt Tiêu Vân, đột nhiên cười lên:
- Ta không phải cũng là cháu ruột ngươi sao? Ngươi thậm chí cũng thông đồng với ngoại nhân hạ độc ta, ngươi làm không quá phận sao?
- Làm càn, ngươi dám nói chuyện với ta như thế!
Tiêu Vân gầm thét một tiếng, trên người cuồn cuộn sát khí.
Nơi xa, đệ tử Tiêu gia nghe vậy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng có số ít người tựa như đã sớm hiểu ra tình thế.
- Thượng bất chính hạ tắc loạn, Tiêu gia dạng này không lưu cũng được.
Đột nhiên, Tiêu Phàm một mực trầm mặc không nói mở miệng, trong mắt đều là vẻ phẫn nộ.
Giờ này phút này, hắn như thế nào còn không minh bạch, Tiêu U dám hung hăn như thế, đám Tiêu gia Trưởng Lão dám làm càng như thế, trừ có Hoàng gia bên ngoài khôi phải còn có một tên Tiêu Vân ở bên trong sao?
Cho dù Tiêu Vân không có chân chính tham dự, nhưng ít ra cũng là ngầm đồng ý!
- Là ai?!
Tiêu Vân quát lạnh một tiếng, một cỗ Hồn Lực ngập trời hướng về Tiêu Phàm phóng đi.
Tiêu Phàm biến sắc, Hồn Lực Chiến Tôn đỉnh phong cho dù cách xa mười mấy mét cũng làm cho hắn cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại.
- Thúc phụ, ngươi làm gì cùng một hậu bối so đo.
Tiêu Hạo Thiên lách mình ngăn trước người Tiêu Vân.
- Hừ, thân là Thái Thượng Trưởng Lão của Tiêu gia, ta muốn giáo huấn một tên đệ tử thì làm sao!
Tiêu Vân lạnh lùng nhìn Tiêu Hạo Thiên, con ngươi băng lãnh lại quét về phía Tiêu Phàm.
Sau một khắc, thân hình hắn khẽ động lao thẳng tới Tiêu Phàm, Tiêu Hạo Thiên biến sắc, điều động Hồn Lực trong cơ thể tốc độ đạt tới cực hạn, nhanh hơn một bước đến trước người Tiêu Phàm, dùng lưng phía sau hướng về phía Tiêu Vân, đem Tiêu Phàm bảo hộ ở trong lòng.
Ầm!
Tiêu Hạo Thiên ôm Tiêu Phàm bay ngược ra, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi ướt cả người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng.
Hắn làm sao biết Tiêu Vân vậy mà thật sự muốn giết hắn, một chưởng vừa rồi nếu như đánh vào bản thân thì hắn tuyệt đối phải chết không chút nghi ngờ.
Hắn càng không có nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt, lại là Tiêu Hạo Thiên thay hắn đỡ một chưởng.
- Thúc phụ, một chưởng này ta thay Tiêu Phàm tiếp nhận, từ nay về sau về sau, chúng ta cùng ngươi, cùng Tiêu gia không còn liên quan.
Tiêu Hạo Thiên trong miệng tràn ra dòng máu đen, đưa lưng về phía Tiêu Vân, toàn thân kịch liệt run rẩy lấy.
Tiêu Phàm gắt gao đỡ lấy Tiêu Hạo Thiên, hắn biết Tiêu Hạo Thiên nói ra câu này là hắn đã thực sự tuyệt vọng đối với Tiêu gia.
- Hừ, nể tình các ngươi là huyết mạch Tiêu gia ta, hôm nay ta không giết các ngươi, cút đi.
Tiêu Vân lạnh lùng một tiếng, hắn cũng không ngờ Tiêu Hạo Thiên cũng không có phản kháng, bản thân cứng rắn chịu một chưởng.
Mặc dù lúc ấy hắn xúc động nhất thời, chỉ vẻn vẹn là trong nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh, trong mắt hắn, để Tiêu U đảm nhiệm Gia Chủ Tiêu gia, Tiêu gia mới có thể chân chính quật khởi.
- Gia gia, chúng ta đi!
Tiêu Phàm dìu Tiêu Hạo Thiên, con ngươi đỏ bừng nhìn mỗi một người ở đây, tựa như hắn phải nhớ kỹ tướng mạo tất cả mọi người nơi này.
Cái ánh mắt kia, băng lãnh, u tối giống như tử thần chi nhãn, ở đây không có một người nào dám cùng Tiêu Phàm đối mặt.
- Mặc dù đánh bại Tiêu U, nhưng chỉ là dựa vào chiến kỹ cường đại để mưu lợi mà thôi, Tiêu U nắm giữ Ngũ Phẩm Chiến Hồn, tương lai nhất định sẽ hoành bà một phương, làm sao có thể so sánh cùng Tiêu Phàm?
Tiêu Vân thầm nghĩ trong lòng, con ngươi vô cùng kiên định.
- Ta còn không cho phép các ngươi rời đi!
Tiêu U cười lạnh một tiếng, bốn người sau lưng trong nháy mắt động vây quanh Tiêu Hạo Thiên cùng Tiêu Phàm ở trung ương.
Tiêu Phàm trợn mắt nhìn, trong lòng hắn sốt ruột tới cực điểm, giờ phút này Tiêu Hạo Thiên đang bị trọng thương, nếu như kịp thời cứu chữa còn có khả năng khôi phục, nếu lại kéo thêm một canh giờ thì Tiêu Hạo Thiên hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Làm người nên lưu lại một đường, phàm là sự tình gì cũng không nên làm quá tuyệt tình!
Đột nhiên Tiểu Ma Nữ mang theo Tiểu Kim từng bước đi về hướng Tiêu Phàm, ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn Tiêu U.
- Ngươi là cái thá gì?
Tiêu U quát lạnh một tiếng, đối với Tiểu Ma Nữ bộ dáng tiểu ăn mày này nàng há lại để ở trong lòng.
- Ta là cái thá gì? Đừng tưởng rằng đầu nhập vào Hoàng gia ngươi liền có thể coi trời bằng vung, ta tin rằng coi như ta thực sự làm thịt ngươi thì người Hoàng gia chắc chắn sẽ không động một cái mí mắt, về phần thay ngươi báo thù, đây chẳng qua là trò cười.
Tiểu Ma Nữ thần sắc băng lãnh, không có mảy may e ngại.
Tiêu U nghe vậy, thân thể mềm mại không khỏi lui ra mấy bước, sắc mặt khó coi nhìn Tiểu Ma Nữ, nói:
- Ngươi, ngươi là ai?!
Nếu như Tiểu Ma Nữ nơm nớp lo sợ nói ra những lời này, Tiêu U đương nhiên sẽ không tin, nhưng mà Tiểu Ma Nữ lời nói cử chỉ đều quá bình tĩnh, bình tĩnh như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Ta là ai không quan trọng, ta tin tưởng, về sau nhất định sẽ còn gặp lại.
Tiểu Ma Nữ ngữ khí rất bình thản.
- Dã nha đầu từ đâu ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ, bắt nàng lại!
Tiêu Vân đột nhiên quát lạnh nói.
- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng a.
Đột nhiên một đạo thanh âm thăm thẳm từ hư không vang lên, đám người thấy thế liền nhao nhao hướng về xung quanh tìm kiếm, nhưng làm bọn hắn tất vọng là xung quanh không hề thấy bất kỳ thân ảnh nào.
- Ai?
Tiêu Vân lạnh lùng nhìn, Hồn Lực tỏa ra bốn phương tám hướng, nhưng mà làm hắn kinh hãi chính là hắn không hề phát hiện ra bất kỳ người nào.
Sau một khắc, sắc mặt Tiêu Vân trở nên khó coi, phải biết lấy thực lực của hắn thì cường giả cả tòa Tiêu Thành đều không thoát khỏi ánh mắt hắn, trừ phi cường giả Chiến Tông cảnh mới có thể ẩn tàng.
Ánh mắt Tiêu Vân rơi vào trên người Tiểu Ma Nữ, lấp loé không yên, hắn trong lòng có loại bất an vô cùng mãnh liệt, có lẽ lần này đầu nhập vào Hoàng gia cũng không phải là quyết định chính xác.
Chỉ là việc đã đến nước này, căn bản không thể vãn hồi!
Tiêu Phàm cùng Tiêu Hạo Thiên cũng kinh ngạc vô cùng, lúc này lại có người trợ giúp cho bọn họ?
- Tiêu gia, một ngày nào đó ta sẽ trở về, từng người các ngươi ta đều nhớ kỹ, Tiêu Vân, một chưởng này ta nhất định hoàn trả gấp trăm lần.
Tiêu Phàm để lại một câu ngoan thoại(câu nói độc ác), sau đó dìu Tiêu Hạo Thiên chậm rãi đi ra luyện võ tràng.
Trong lòng đám người Tiêu gia run lên, chẳng biết tại sao tất cả bọn hắn đều bị ánh mắt băng lãnh của Tiêu Phàm chấn nhiếp.
- Hoàng Nhất, đi giết bọn hắn, làm cho kín đáo vào.
Tiêu U khẽ nói một tiếng.
- Thiếu Phu Nhân yên tâm, thủ hạ nhất định làm thần không biết quỷ không hay.
Một tên nam tử bên người Tiêu U gật gật đầu, nhìn qua phương hướng Tiêu Phàm bọn hắn rời đi, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Ba người Tiêu Phàm rời khỏi Tiêu gia cũng không lập tức rời Tiêu Thành, mà là tìm một gian khách sạn ở lại, trong phòng, Tiêu Hạo Thiên nằm ở trên giường đã hôn mê, sắc mặt Tiêu Phàm có chút khó coi.
Két một tiếng, cửa phòng mở ra, Tiểu Ma Nữ sốt ruột đi tới, nói:
- Đồ lưu manh, ta đi mua Dược Tài, thế nhưng các tiệm thuốc lớn đều không bán, cuối cùng chỉ tìm được những thứ này.
Dứt lời, trong tay Tiểu Ma Nữ đột nhiên xuất hiện mấy chục cây kim châm.
- Xem ra Tiêu gia muốn đuổi tận giết tuyệt!
trong mắt Tiêu Phàm lóe qua một tia quang mang âm lãnh, sau đó cảm kích nhìn Tiểu Ma Nữ nói:
- Tiểu Ma Nữ, cảm ơn ngươi.
- Không cần cảm ơn ta, ta chỉ không quen nhìn đám người Tiêu gia kia mà thôi.
Tiểu Ma Nữ lần đầu tiên nghe thấy Tiêu Phàm nói cảm tạ, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
- Vậy liền phiền toái ngươi lần nữa thay ta Hộ Pháp.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói, sau đó cẩn thận từng li từng tí từ lấy ra một gốc thảo dược từ trong hành trang, chính là Long Tiên Thảo hắn lấy được trong Lạc Nhật Sơn Mạch.
- Tứ Phẩm Long Tiên Thảo?
Tiểu Ma Nữ kêu lên sợ hãi, nói:
- Đồ lưu manh, ngươi muốn dùng Long Tiên Thảo cứu gia gia ngươi? Ngươi là Luyện Dược Sư sao? Long Tiên Thảo này không thể dùng linh tinh được đâu!