- So kiếm, Bản Hoàng cũng chưa bao giờ thua người nào!
Tuyết Ngọc Long một mặt ngạo nghễ, mặc dù Hoàng Thành Thập Tú xếp hạng đệ tam, nhưng hắn chưa bao giờ cùng Ảnh Phong, Lâu Ngạo Thiên chân chính giao thủ qua. Tuyết Ngọc Long tự nhận là không thua với bất luận kẻ nào.
- Có đúng không? Là ngựa chết hay là lừa chết, đi ra liền sẽ biết.
Thần sắc Tiêu Phàm bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã động sát tâm.
Tuyết Ngọc Long nhiều lần muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nếu như không phải vận khí tốt, khả năng đã chết rất nhiều lần.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu Tiêu Phàm muốn giết Tuyết Ngọc Long là Tiêu Phàm và Bàn Tử đã đáp ứng giúp Tuyết Ngọc Hiên tranh thiên hạ. Nam nhân hứa hẹn nhất định phải thực hiện.
Xem tình thế hiện tại Tuyết Ngọc Long không chết, Tuyết Ngọc Hiên vĩnh viễn cũng không khả năng trở thành Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ.
Thứ hai, Tuyết Ngọc Long nếu còn sống, Đại Yến tuyệt đối không được an bình, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Tiêu gia. Hiện tại thực lực của hắn còn không đủ để bảo hộ Tiêu gia, hắn nghĩ giết chết Tuyết Ngọc Long là đối sách chính xác nhất.
- Tuyết Hải Vô Nhai!
Tuyết Ngọc Long xuất thủ, kiếm khí màu trắng lấp lóe đầy trời giống như bông tuyết bay múa che khuất mọi góc, vô số kiếm khí từ bốn phương tám hướng bay về phía Tiêu Phàm.
- Thất Phẩm Kiếm Quyết, Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm! Chính là bí mật bất truyền của Hoàng Thất, nghe nói Tuyết gia Lão Tổ trong đêm lĩnh ngộ ra. Sở hữu mười ba kiếm, một kiếm nhanh hơn một kiếm, một kiếm mạnh hơn một kiếm, đáng tiếc, nghe nói bây giờ chỉ còn lại mười hai kiếm.
- Ngươi nói là Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm, hiện tại Tuyết gia Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm chỉ là Lục Phẩm Kiếm Quyết mà thôi, mỗi một chiêu đều mất đi nguyên lai ý cảnh.
- Cho dù là Lục Phẩm Kiếm Quyết cũng rất cường đại, Tiêu Phàm không nhất định có thể ngăn cản được, hi vọng hắn không vì giận dữ mà làm bị thương Công Chúa.
Mấy Chiến Vương cường giả của Kiếm Vương Triều khe khẽ bàn luận, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tuyết Ngọc Long. Bọn họ đều là người yêu kiếm, nhìn thấy Tiêu Phàm cùng Tuyết Ngọc Long hai người xuất thủ, nhịn không được bình luận vài câu.
Tiêu Phàm một tay cầm kiếm, hai mắt rung động tựa như đem mỗi một động tác của Tuyết Ngọc Long đều in lại trong đầu, dưới chân biến hóa, Phiêu Miểu Thần Tung Bộ được hắn phát huy vô cùng tinh tế.
Phốc phốc phốc!
Bông tuyết kiếm khí chém giết, hư không phát ra từng đợt tiếng nổ đùng đoàng, Hồn Lực rung chuyển hóa thành từng đạo gió lốc quét sạch tứ phương.
- Tiếp tục!
Thanh âm Tiêu Phàm đạm mạc vang lên, áo bào phiêu đãng, hoàn hảo không chút tổn hại, tựa như tất cả kiếm khí kia đều chỉ đụng phải góc áo hắn mà thôi.
Sắc mặt Tuyết Ngọc Long tái nhợt, sát khí bắn ra bốn phía. Hư không lần nữa biến hóa, tuyết lớn vẫn bay tán loạn như cũ, chỉ là kiếm khí bông tuyết kia đã biến mất, chiếm lấy là một đạo kiếm mang sáng chói màu trắng, hàn khí băng lãnh khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Tiêu Phàm bình tĩnh đứng ở đó, một người một kiếm, không sợ không kinh.
Hàn phong tập kích, tóc đen dày đặc lay động, thân ảnh kiên nghị, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một loại khinh cuồng cùng khí chất phóng đãng không bị trói buộc.
Thời khắc kiếm mang màu trắng đâm xuống, Tiêu Phàm đột nhiên chậm rãi nâng tay phải lên, duỗi ra hai ngón tay hướng về phía kiếm mang kia.
- Hắn muốn chết sao?
Trong lòng đám người rung động, bị động tác của Tiêu Phàm hù dọa.
Dùng tay ứng phó kiếm mang lăng lệ bá đạo như vậy, nhất định chính là tự tìm cái chết!
Khóe miệng Tuyết Ngọc Long cũng hiển hiện một vòng tiếu dung, hắn từ nhỏ bắt đầu tu luyện Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm, sớm đã rất lĩnh ngộ được tinh túy Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm, khiến Tuyết Vô Hưu đều khen không dứt.
Một kiếm này đủ để chém giết Chiến Vương cảnh sơ kỳ, như thế nào hai ngón tay Tiêu Phàm có thể ngăn trở?
Mọi người dường như nhìn thấy bàn tay Tiêu Phàm bị chém xuống, máu tươi văng khắp nơi, kêu thảm không dứt.
Nhưng khiến bọn hắn thất vọng, hai ngón tay kia giống như tường đồng vách sắt, gắt gao bóp lấy kiếm mang sắc bén, nhẹ nhàng bóp, kiếm mang nổ nát vụn hóa thành vô số lợi nhận bay ngược ra.
Đám người trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm, bộ dáng không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Tuyết Ngọc Long bỗng nhiên rung động, nhìn thân ảnh Tiêu Phàm đứng ngạo nghễ, chẳng biết tại sao trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.
- Thiên Tuyết Phi Hồng!
- Tuyết Phiêu Như Nhứ!
- Lưu Phong Hồi Tuyết!
...
Từng tiếng gầm thét trong miệng Tuyết Ngọc Long truyền ra, kiếm pháp hắn càng ngày càng lăng lệ, nhưng lại càng lúc càng lộn xộn, từng đạo từng đạo kiếm mang vạch phá chân trời gào thét bay đến bên người Tiêu Phàm.
- Tuyết Ngọc Long bại rồi!
- Đâu chỉ bại, căn bản đến y phục Tiêu Phàm đều không
thể đụng tới, cùng là Chiến Vương cảnh vì sao lại có chênh lệch lớn như vậy?
- Các ngươi không phát hiện, Tiêu Phàm cho đến bây giờ, kiếm đều không xuất ra sao?
Nhìn một màn này, mấy người Kiếm Vương Triều âm thầm lắc đầu, những người khác nín thở ngưng thần, đề phòng nhìn bốn phía, dư quang liếc nhìn hai người chiến đấu.
Trên mặt đám người Quách Sĩ Thần, Phúc bá lộ ra vẻ chấn kinh, nhưng càng nhiều hơn là sự vui mừng. Tiêu Phàm đối với Kiếm Đạo đã có sự lĩnh ngộ đạt tới cấp độ mới. Cùng giai không ai có thể so sánh, mười Tuyết Ngọc Long cũng chưa hẳn là đối thủ của Tiêu Phàm.
- Tuyết Nguyệt Phong Hoa, trảm!
Tuyết Ngọc Long cuồng ngạo trước đó hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, giờ chỉ là một loại dữ tợn, hắn chỉ muốn Tiêu Phàm chết.
Tại đỉnh đầu hắn hiện ra một đầu cự lang lớn ba trượng, bộ lông màu trắng thánh khiết như tuyết, tản ra một loại khí chất cao ngạo, nó quan sát phía dưới giống như tuyệt thế vương giả, coi thường chúng sinh.
Thất Phẩm Chiến Hồn: Khiếu Nguyệt Thiên Lang!
Theo một kiếm Tuyết Ngọc Long đâm ra, trong hư không bỗng xuất hiện vô số kiếm mang màu trắng. Kiếm mang đầu đuôi tương liên, tầng tầng lớp lớp bông tuyết bay múa, giống như Tuyết Nguyệt tiên tử.
Trong chớp mắt, vô số kiếm mang ngưng kết thành từng chuôi băng tinh chi kiếm hướng về phía Tiêu Phàm vọt tới, trong hư không lưu lại từng đạo tàn ảnh, tựa như có thể đem thiên khung đập vỡ ra.
Vô số lợi kiếm xuyên qua hư không, Tiêu Phàm chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ không ngừng trốn tránh, hư không khắp nơi đều là tàn ảnh của hắn. Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rút lui quay về, trong nháy mắt một điểm vô số kiếm mang màu trắng nổ tung.
Cũng đúng lúc này, Tuyết Ngọc Long đột nhiên nhảy lên thật cao, Lục Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ Thế Vân Tung khiến tốc độ của hắn đạt tới một cấp độ đáng sợ. Khiếu Nguyệt Thiên Lang gào thét, móng vuốt sắc bén hướng về ngực Tiêu Phàm.
- Oanh!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Phàm liền thi triển Thế Vân Tung, mang theo U Linh Chiến Hồn nghịch thiên. Đầu ngón tay phóng ra một đạo lợi mang như là thần kiếm.
Bang!
Kiếm mang làm vỡ nát kiếm trong tay Tuyết Ngọc Long, xuyên thủng đầu vai hắn, máu tươi chảy xuống. Ở một phương diện khác, U Linh Chiến Hồn cùng Khiếu Nguyệt Thiên Lang đang chiến đấu, cắn xé lẫn nhau.
Ầm một tiếng, Tuyết Ngọc Long hung hăng rơi trên mặt đất, bay ngược mười mấy mét mới dừng lại, máu tươi trong miệng cuồng phun.
- Không thể nào, ngươi làm sao có thể mạnh như vậy!
Tuyết Ngọc Long nhe răng trợn mắt, tóc loạn vũ, máu tươi trong miệng cuồng phun, không cam lòng nói:
- Ngươi vì cái gì không xuất kiếm?
- Vì cái gì?
Tiêu Phàm buồn cười nhìn Tuyết Ngọc Long, lơ đễnh nói:
- Ngươi cảm thấy, ngươi xứng để ta xuất kiếm sao?
Ngươi xứng để ta xuất kiếm sao?
Thanh âm Tiêu Phàm không lớn nhưng cũng không nhỏ, ở đây nhiều người đều nghe được.
Nếu là lúc trước, mọi người nhất định sẽ cho rằng Tiêu Phàm quá mức cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, nhưng hôm nay nhìn thấy, bọn hắn quả thực một chữ đều không nói được.
Góc áo Tiêu Phàm đều không thể đụng đến, xứng để hắn xuất kiếm sao?
Hiển nhiên không thể!
Lời nói này, tựa như thanh kiếm hung hăng cắm ở ngực Tuyết Ngọc Long, phá huỷ cao ngạo không gì có thể bì nổi của hắn.
Cái gì Hoàng Thành Thập Tú đệ tam, ở trong mắt Tiêu Phàm, đơn giản chính là một chuyện cười.
- Không, ta mới là mạnh nhất!
Tuyết Ngọc Long ngửa mặt lên trời vừa hô, khí diễm toàn thân thiêu đốt ngập trời, khí thế không ngừng tăng lên, dữ tợn nhìn Tiêu Phàm, gầm thét lên:
- Ta muốn ngươi chết!
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -