Chỉ cần một ánh mắt của Tiêu Phàm, thân ảnh đám người Trọc Thiên Hồng đã biến mất, thoáng cái đã xuất hiện ở ngã ba đường.
“Công tử, những người này xử lý như thế nào?” Tiêu Phàm ung dung đạp không đi tới, vẻ mặt Trọc Thiên Hồng đằng đằng sát khí nhìn vào tám tên tu sĩ đang nơm nớp lo sợ nói.
Người cầm đầu tám người này Tiêu Phàm cũng biết, chính là nữ tử duy nhất trong tám người kế thừa tên là Tả Sắt.
Lần trước giết chết Tả Vân Mặc và Tả Lân, nàng cũng có mặt, chỉ là vẫn luôn ở bên ngoài, cũng không nhằm vào hắn, về phần nàng vụng trộm làm gì, Tiêu Phàm cũng không quan tâm.
"Tha mạng!"
"Tiêu điện chủ, chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi."
Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, mấy người bên cạnh Tả Sắt đã bắt đầu xin tha, bọn hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực của Tiêu Phàm, cho dù bọn hắn cùng nhau xông lên, cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm.
Ngoại trừ xin khoan dung, bọn hắn không nghĩ ra biện pháp khác để có thể sống sót.
Toàn thân Tả Sắt mặc dù cũng hơi run rẩy, nhưng nàng không cầu xin Tiêu Phàm tha thứ, có lẽ là một người kế thừa, đây là tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
"Ngươi không sợ chết?" Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn Tả Sắt nói.
Tả Sắt càng run rẩy dữ dội, cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tiêu Phàm, không biết là do sợ hãi hay là như thế nào.
Tiêu Phàm liếc Tả Sắt và thuộc hạ của nàng một cái, cuối cùng khoát tay nói: “Trọc Thiên Hồng, chúng ta đi.”
“Ồ, vâng!” Trọc Thiên Hồng không biết vì sao Tiêu Phàm lại thả Tả Sắt, nhưng hắn không chút do dự nghe theo lời Tiêu Phàm nói.
Mấy người Kiếm La cũng không phản đối mệnh lệnh của Tiêu Phàm, huống chi, thực lực của mấy người Tả Sắt không cao, căn bản không thể uy hiếp được tính mệnh Tiêu Phàm.
Hơn nữa, những người này khi nãy đã nhìn thấy Lãnh Đồng và Lãnh Lưu Cảnh tử vong, chắc cũng không dám động tâm tư gì với Tiêu Phàm.
Sau khi đám người Tiêu Phàm rời đi, Tả Sắt mới ngẩng đầu lên nhìn, trong con ngươi lóe qua một tia oán độc, lạnh giọng nói: “Ngay cả tư cách bị giết ta cũng không có sao? Ngươi sẽ vì khinh thường ta mà phải trả giá đắt.”
Tiêu Phàm đương nhiên không biết tâm tư của Tả Sắt, cũng lười đoán, ngay cả Lãnh Đồng và Lãnh Lưu Cảnh hắn còn không xem như đối thủ, Tả Sắt lại càng không cần phải nói.
Nhưng hắn không biết là có một số người tuy thực lực không cao, nhưng lại có thể gây ra nguy hiểm rất lớn.
Nhóm người Tiêu Phàm lựa chọn một cổ lộ đi vào, lần này hắn không ung dung hành tẩu nữa mà trực tiếp đạp không bay đi, tòa Vong Linh Sát Mộ này không có thứ gì có thể uy hiếp được tính mệnh của Tiêu Phàm.
Từng tia khí tức huyết mạch yếu ớt nở rộ, xương khô vong linh trên không trung tựa như không muốn sống điên cuồng đánh tới Tiêu Phàm, nhưng bọn chúng hoàn toàn bị Trọc Thiên Hồng ngăn lại.
“Công tử, khi nãy Khô Lâu Cự Lang kia tại sao chỉ muốn giết ngươi? Những xương khô vong linh này cũng thế?” Trên hư không, Tiếu Thiên Dương đột nhiên nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm hỏi.
“Hẳn là bởi vì huyết mạch của ta!” Tiêu Phàm không giấu diếm nói ra.
Ở đây có một số sinh linh bị Thần Vô Tận giết chết, những sinh linh còn lại cũng vì Thần Vô Tận mà chết, ít hoặc nhiều đều có oán khí với Thần Vô Tận.
Bọn chúng cảm nhận được sức mạnh huyết mạch trong thân thể của Tiêu Phàm tương tự với Thần Vô Tận, tự nhiên chỉ muốn giết chết Tiêu Phàm.
Tiếu Thiên Dương lại lộ ra dáng vẻ đăm chiêu, hắn biết rõ, sự tình có lẽ không đơn giản như vậy, nhưng tòa Vong Linh Sát Mộ này thực sự không có gì uy hiếp được tính mạng bọn họ.
Sau nửa ngày, nhóm người Tiêu Phàm đã xuất hiện trước một phần mộ đen kịt, không chờ bọn hắn hạ xuống đất, một bộ xương khô chim lửa to lớn từ bên trong phần mộ xông ra, khí thế vô cùng cuồng bạo ép tới đám người.
“Công tử, con Hỏa Diễm Khô Lâu Điểu này còn cường đại hơn so với đầu Khô Lâu Cự Lang khi nãy?” Trọc Thiên Hồng kỳ quái hỏi.
“ Khi nó còn sống là một con cổ hoàng, thực lực siêu việt Thiên Thần cảnh, mạnh mẽ hơn so với đầu Khô Lâu Lang Vương khi nãy là hợp tính hợp lý.” Tiêu Phàm thản nhiên nói, sau đó trực tiếp đạp không phi lên, cùng Hỏa Diễm Khô Lâu Điểu đụng vào cùng một chỗ.
Nhóm người Trọc Thiên Hồng đứng ở đằng xa nhìn Tiêu Phàm chiến đấu, lấy thực lực của bọn hắn, muốn chiến thắng Hỏa Diễm Khô Lâu Điểu có chút khó khăn, nhưng quan sát cường giả chiến đấu cũng cho bọn hắn ích lợi không nhỏ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau nửa canh giờ, Tiêu Phàm một lần nữa dùng một kiếm diệt Hỏa Diễm Khô Lâu Điểu, chiếm lấy hồn hỏa của nó, đưa cho Trọc Thiên Hồng nuốt vào.
Mà hành trình này vẫn chưa kết thúc, rất nhanh, Tiêu Phàm mang theo đám người tìm tới xương khô thứ ba, thứ bốn, thứ năm cấp bậc Vong Linh Quân Chủ.
Sau khi cùng năm bộ xương khô cấp bậc Vong Linh Quân Chủ chiến đấu, khí tức trên người Tiêu Phàm cũng đã dần ổn định lại, tu vi của hắn lúc này mới xem như ổn định ở Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Trên đường đi Tiêu Phàm cũng để cho đám người Tiếu Thiên Dương và Kiếm La giao thủ cùng Vong Linh Quân Chủ, cho bọn họ tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.
Đám người Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương, mỗi người đều trưởng thành từ giết chóc, bọn hắn cũng không thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nhưng bọn hắn còn chưa bao giờ chiến đấu cùng vong linh cấp bậc Quân Chủ, việc này đối bọn hắn mà nói, cũng là một thu hoạch khổng lồ.
“Công tử, bên trong Vong Linh Sát Mộ này có bao nhiêu Vong Linh Quân Chủ?” Khi Trọc Thiên Hồng nuốt hồn hỏa thứ năm của Vong Linh Quân Chủ, khí tức trên người hắn dần đạt đến đỉnh phong.
Ý thức hắn đã bắt đầu bắt đầu mơ hồ, chỉ dựa vào một tia ý chí cuối cùng để kiên trì, nếu như tiếp tục thôn phệ hồn hỏa thứ sáu, thậm chí thứ bảy, hắn có khả năng không thể chịu được.
“Có tầm mười mấy con.” Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Trọc Thiên Hồng, vô cùng nghiêm túc nói ra.
“Mười mấy con?” Trọc Thiên Hồng thiếu chút nữa thì trực tiếp hôn mê, thôn phệ năm hồn hỏa đã sắp đến cực hạn của hắn, nếu nuốt vào mười mấy đoàn, không biết ý chí của hắn có thể kiên trì được hay không, thân thể của hắn khẳng định là không chịu được.
"Sao thế, ngươi sợ?" Tiêu Phàm cười nói.
Trọc Thiên Hồng nhất thời không biết nói gì, sợ, hắn tất nhiên sợ, nếu như đột phá được Thiên Thần cảnh, chính hắn lại phát điên, vậy đột phá còn có ý nghĩa gì?
Thế nhưng nếu như có thể có thể chiếm thêm mấy đoàn hồn hỏa, đối với việc đột phá Thiên Thần cảnh, hắn cũng nắm chắc thêm được mấy thành.
“Ta yêu cầu cực hạn đối với ngươi là tám đoàn.” Tiêu Phàm chân thành nói, “ Bên trong hồn hỏa ẩn chứa huyết khí Thiên Thần cùng lực mệnh cách mà ngươi cần, hai loại đồ vật này đúng là rất quan trọng, nhưng ta nhìn ra oán khí trong đó mới là trân quý nhất.”
“Công tử nói không sai, bên trong oán khí chứa đựng ký ức của những cường giả khi còn sống, đây chính là một bảo tàng to lớn.” Trọc Thiên Hồng gật gật đầu nói, “Nhưng thuộc hạ sợ bản thân không chịu được.”
“Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?” Tiêu Phàm liếc Trọc Thiên Hồng một cái.
Nếu là lúc trước, Trọc Thiên Hồng sẽ vô cùng tin tưởng Tiêu Phàm, nhưng lại nghĩ đến trước đó Tiêu Phàm cố ý cho hắn thôn phệ oán khí để ma luyện, mà không có ý tứ xuất thủ, trong lòng hắn có chút sợ hãi.
“Nếu ngươi sợ, vậy thì bế quan tu luyện đi, sớm một chút đột phá Thiên Thần cảnh.” Tiêu Phàm như nhìn ra tâm tư của Trọc Thiên Hồng, cũng không muốn miễn cưỡng hắn.
Hắn làm như thế, xác thực là vì muốn tốt cho Trọc Thiên Hồng, thôn phệ càng nhiều hồn hỏa, sau khi đột phá Thiên Thần cảnh, Trọc Thiên Hồng mới có thể cảm nhận được ảo diệu thực sự trong đó.
“Công tử, ta vẫn muốn thử xem.” Trọc Thiên Hồng cắn răng nói, trong lòng lại bổ sung một câu: “Chết thì chết đi, dù sao công tử sẽ không trơ mắt nhìn ta chết.”
Lúc này Tiêu Phàm mới hài lòng gật gật đầu, nói: “Trưởng thành trong khổ đau, mới có thể trở thành người trên vạn người, Trọc Thiên Hồng không nên dừng bước tại Thiên Thần cảnh.”
Nghe Tiêu Phàm nói như thế, ánh mắt đám người nhìn về phía Tiêu Phàm không khỏi biến đổi, bọn hắn phát hiện, bản thân vẫn đánh giá thấp Tiêu Phàm.
"Vâng, công tử!" Trọc Thiên Hồng hít sâu một cái, con ngươi kiên định lạ thường nói, dường như những oán khí đó không làm gì được hắn.
Tiêu Phàm cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục tìm kiếm Vong Linh Quân Chủ săn giết, chỉ có hắn biết rõ, hắn không chỉ muốn trợ giúp Trọc Thiên Hồng, cũng đang ma luyện chính mình và mấy người Kiếm La.