Vô Thượng Sát Thần

Chương 1902: Quái Thú Dưới Huyết Hồ



Tiêu Phàm xuất thủ rất nhanh, những thủ hạ của Tả Giang Lê còn chưa phản ứng kịp, Tả Giang Lê đã như đạn pháo bay ngược ra.

Ầm!

Một tiếng ầm vang lên, ở nơi xa, mặt nước Huyết Hồ, bắn lên sóng nước cao mấy trượng, thanh âm to lớn kinh động đến không ít tu sĩ, thi nhau ló đầu ra nhìn về Huyết Hồ.

“Huyết Hồ Thùy Điếu sắp mở ra, chẳng lẽ Áo Nghĩa Thần Ngư trong hồ đã bắt đầu xao động?”

“Ha ha, lão Trương, ngươi uống say, theo ta thấy, nhất định là loài cá bên trong Huyết Hồ bắt đầu đẻ trứng, lúc này mới bạo động, lúc này ai mà rơi vào bên trong Huyết Hồ, thì…”

“Thực nếu sự vào thời điểm bầy cá đẻ trứng mà rơi vào trong hồ, có lẽ sẽ bị bầy cá cuồng bạo kia gặm ngay cả cặn cũng không còn, vẫn là tránh xa một chút thì tốt hơn.”

Mấy tu sĩ nhìn mặt hồ bạo động, không kiêng nể gì mà nghị luận, lời này lọt vào tai những kẻ muốn nịnh bợ Tả Giang Lê, bọn chúng thấy cực kỳ chói tai, trên mặt mấy người lộ ra vẻ bối rối.

“Tiểu tử, ngươi dám đá Tả công tử vào trong Huyết Hồ, nếu như hắn xảy ra việc gì không hay...” Một kẻ trong đó cố lấy dũng khí uy hiếp Tiêu Phàm nói.

“Nếu xảy ra việc gì không hay, đoán chừng hắn cách cái chết không còn xa.” Không đợi người kia nói xong, Tiêu Phàm đã đánh gãy lời hắn.

Tiêu Phàm đi đến bên người Tiếu Thiên Dương, giải trừ phong ấn trong thân thể hắn, lại kiểm tra thân thể hắn một lần, rút khí độc trong cơ thể hắn ra.

“Công Tử, tên Tả Giang Lê này hình như là cháu của Tam trưởng lão Tu La Sơn, nếu quả thật xảy ra việc gì ngoài ý muốn.” Tiếu Thiên Dương không quan tâm thương thế trên người mình, ngược lại lo lắng truyền âm cho Tiêu Phàm nói.

“Ta biết rõ, thế nên ta mới không giết hắn, ngươi chớ trách ta không thay ngươi báo thù.” Tiêu Phàm cau mày một cái, nếu là bình thường, Tả Giang Lê tuyệt đối đã là một người chết.

Đương nhiên, cũng không phải Tiêu Phàm không dám giết Tả Giang Lê, nếu như Tả Giang Lê thật sự đã giết chết Tiếu Thiên Dương, Tiêu Phàm tuyệt đối không có khả năng buông tha hắn.

Nhưng hiện tại, hắn nhất định phải mượn tay của Tam trưởng lão để Tu La Sơn thừa nhận địa vị của mình, với tình huống hiện tại mà nói, có một người ủng hộ mình rất quan trọng.

Nếu là không có Tam trưởng lão ủng hộ, Tiêu Phàm cũng chỉ còn cách phải đại khai sát giới, giống như Tu La điện chủ đời tước, giết đến khi đạt được tư cách.

“Ta không trách công tử, hơn nữa, công tử muốn giết chết Tả Giang Lê, cũng không đơn giản như vậy.” Tiếu Thiên Dương lắc lắc đầu nói, thần sắc có chút ngưng trọng.

"Ồ?" Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn.

Hắn vốn cho là Tả Giang Lê là một người yếu nhất trong tám người thừa kế, nhưng khi nãy nhìn thấy Tả Giang Lê, Tiêu Phàm cũng cảm giác được hắn không đơn giản như mình nghĩ.

Không nghĩ tới Tiếu Thiên Dương cũng nghĩ như thế, trong lòng Tiêu Phàm có chút tò mò.

“Khi ta lịch luyện ở bên ngoài, gặp Tả Giang Lê, đồng thời đánh bại hắn, vốn dĩ ta cho rằng đây là một việc đáng cao hứng, nhưng về sau lão đại Tiếu Thiên Cơ lại hắt cho ta một chậu nước lạnh.” Tiếu Thiên Dương nhớ lại rồi nói.

Ngừng một chút, lại tiếp tục nói: "Hắn nói, may mắn lúc trước ta chỉ đánh bại Tả Giang Lê, chứ không phải là muốn giết chết hắn, bằng không, người chết đã là ta.

Cụ thể lão đại cũng không nói, hắn nói bất luận như thế nào, đều không nên ép Tả Giang Lê đến tuyệt cảnh, chớ nhìn hắn là kẻ yếu nhất trong tám người thừa kế, nhưng hắn cũng có thể chính là người mạnh nhất."

“Người mạnh nhất?” Tiêu Phàm híp hai mắt, lời này tưởng như rất mâu thuẫn, nhưng Tiêu Phàm lại nghĩ đến điều gì, thầm nghĩ trong lòng: “Có lẽ, trong thân thể Tả Giang Lê ẩn chứa một luồng sức mạnh không thể địch nổi, luồng sức mạnh này, có thể khiến hắn trong nháy mắt có thể xoay chuyển tình thế.”

Thực ra khi nãy sở dĩ hắn không giết Tả Giang Lê, cũng là vì trong lòng hắn có một cảm giác quỷ dị bất an, tựa như Tả Giang Lê có thể uy hiếp được tính mạng hắn.

“Dù sao Tả Giang Lê này, giáo huấn một chút là được, không cần cùng hắn liều mạng.” Tiếu Thiên Dương khẳng định gật đầu nói.

Đối với lời nói của Tiếu Thiên Cơ, Tiếu Thiên Dương tin tưởng vô điều kiện.

Lúc này Tiêu Phàm mới quay đầu nhìn về phía Huyết Hồ, trên mặt khẽ trầm xuống, Tả Giang Lê rơi vào bên trong Huyết Hồ đã qua mấy nhịp hô hấp, vậy mà còn không xuất hiện.

Hắn rất rõ ràng cường độ xuất thủ của mình, tuyệt đối không thể giết chết Tả Giang Lê.

Chẳng lẽ thực sư như những người kia nói, bên trong Huyết Hồ này, còn có loài cá đáng sợ, xé xác Tả Giang Lê?

Tiêu Phàm lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng như vậy, nếu như Tả Giang Lê đứng bên bờ sinh tử, luồng sức mạnh kia nhất định sẽ bộc phát đến bảo hộ hắn.

“Tiểu tử, nếu ngươi giết Tả công tử, vậy thì chờ chết đi.” Cách đó không xa, một thanh niên lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm nói.

"Ồn ào!"

Tiêu Phàm quát lạnh một tiếng, giơ tay tát một cái, trực tiếp tát bay người kia, rơi xuống Huyết Hồ, trên hư không còn một đạo huyết kiếm bay vụt.

Mấy người khác nhìn thấy thế liền tê cả da đầu, đề phòng nhìn vị sát thần Tiêu Phàm này, ngay cả Tả Giang Lê hắn cũng dám đá bay, huống chi là bọn họ?

“Là muốn chúng ta động thủ, hay là các ngươi tự mình nhảy xuống?” Tiếu Thiên Dương cười tà nhìn mấy người đối diện.

Khi nãy những người này điên cuồng trào phúng hắn, Tiếu Thiên Dương vốn không phải người bụng dạ hẹp hòi, nhưng có thù thì phải báo.

Tiêu Phàm cũng hết sức phối hợp lạnh lùng lườm mấy người một cái, khiến mấy người này bị dọa phát sợ, thi nhau cho chính mình một bạt tai, sau đó nhảy xuống Huyết Hồ.

“Những người kia có bệnh à, ta có bảo bọn hắn phải tự tát tai đâu, quả nhiên không biết xấu hổ.” Tiếu Thiên Dương cảm thán lắc lắc đầu nói.

Giọng nói này không lớn, nhưng cũng không nhỏ, mấy người kia nghe được rõ ràng, phiền muộn đến thổ huyết, bản thân chẳng lẽ hèn hạ hay sao?

Nhưng khi bọn hắn cẩn thận hồi tưởng lại, Tiếu Thiên Dương đúng là không nói muốn bọn hắn phải tự tát chính mình, là bọn hắn tự cho là thế mà thôi.

Tiêu Phàm híp hai mắt nhìn chằm chặp vào mặt hồ, hắn luôn có cảm giác trong hồ có đồ vật đang đến gần, sâu trong lòng có chút bất an.

"Phù!"

Đột nhiên, mặt nước nổ tung, một thân ảnh từ mặt hồ phóng lên tận trời, cực tốc bơi về bên bờ, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

“Tả công tử, ngươi không có việc gì chứ?” Một kẻ trong đám vừa mới nhảy vào trong hồ, lúc nhìn thấy thân ảnh kia, kích động kêu lên.

Tthân ảnh kia không phải ai khác, chính là Tả Giang Lê, nhìn thấy Tả Giang Lê không chết, bọn hắn cũng buông lỏng một hơi, nếu là hắn thật sự chết đi, gia tộc bọn họ đoán chừng đều phải xui xẻo.

Nhưng mà, Tả Giang Lê không để ý tới mấy người kia trong Huyết Hồ, giống như không muốn sống bơi về bên bờ.

“Công tử, Tả Giang Lê có vẻ như có chút sốt ruột.” Tiếu Thiên Dương ngưng tiếng nói.

“Đi!” Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng, lách mình mang theo Tiếu Thiên Dương cùng Kiếm La bay ra bên ngoài Thiên Vân Các, tựa như sợ trễ một bước sẽ gặp nguy hiểm.

Sở Khinh Cuồng, Thanh Phong lão tổ cùng Xích Vân lão tổ cũng không chút do dự cùng đi theo.

"Ầm!"

Nhưng mà cũng đúng lúc này, mặt hồ đột nhiên bạo động, một móng vuốt to lớn từ mặt hồ nhô ra, đánh tới bên bờ, tản ra một luồng uy thế vô cùng khủng bố.

Ngay sau đó, một cột sóng nước cao mấy chục trượng hướng về bên bờ mãnh liệt mà đến, mấy người bên trong Huyết Hồ kia trong nháy mắt bị sóng nước nuốt chửng, muốn chạy trốn cũng không kịp.

Có một người vừa mới rời khỏi mặt nước, nhưng lại bị móng vuốt to lớn kia đánh thành thịt nát, phải biết, người kia là cửu biến Chiến Thần, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không kịp!

"Trong hồ có quái thú! Chạy mau!"

"Mau trốn!"

Tu sĩ bên trong Thiên Vân Các giống như phát điên, điên cuồng chạy trốn, tựa như nếu chậm một bước, sẽ phải để tính mệnh lại ở chỗ này.

“Đây là quái thú gì?” Khi Tiêu Phàm bay ở bên ngoài, nhìn thoáng qua, thấy cự trảo kia, trên mặt lộ ra vẻ kinh dị.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv