Một trận chém giết đã khiến cho khu vực phồn hoa nhất ở trung tâm thành Thiên Thương Thần biến thành phế tích. Trải qua mấy ngày tu sửa nhưng nơi này vẫn không thể khôi phục nguyên dạng.
Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi Tiếu Thiên Tà kế nhiệm Thần chủ của Thương Sinh thần quốc thì Tiêu Phàm vẫn luôn ở trong khách sạn, chưa từng bước ra ngoài một bước.
Ba người Kiếm La, Sở Khinh Cuồng và Tiếu Thiên Dương canh giữ ở trong sân, lẳng lặng chờ đợi.
“Công tử đã tiến vào bảy ngày rồi sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” Kiếm La lo lắng nói.
Trận chiến kinh tâm động phách của bảy ngày trước vẫn rõ mồn một trước mắt, Tiêu Phàm dĩ nhiên đã giết chết linh hồn bản thể của Tiếu Thương Sinh. Thế nhưng ai biết bản thân Tiêu Phàm có bị thương hay không chứ?
“Tiêu huynh sẽ không sao.” Sở Khinh Cuồng ngưng tiếng nói.
Ầm!
Vừa dứt lời thì đột nhiên trong phòng truyền đến một tiếng nổ rền vang. Từ trong phòng quét ra một luồng khí tức khiến cho ba người Sở Khinh Cuồng cảm giác hô hấp nhất thời trở nên ngạt thở.
Trong nháy mắt, ba người cảm giác cổ của mình bị một bàn tay lớn nắm lấy, căn bản không thể động đậy được gì.
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng trừng lớn hai mắt nhìn vào trong phòng. Nơi đó chính là gian phòng mà Tiêu Phàm đang ở.
Khí tức đáng sợ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh khiến cho ba người Kiếm La dường như thoát lực, người suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
“Công tử lại đột phá?” Thật lâu sau, Kiếm La mới hồi phục lại tinh thần, nuốt nước miếng một cái rồi nói.
“Công tử có vẻ như đột phá cũng chỉ là cửu biến Chiến Thần. Tại sao ta cảm giác còn đáng sợ hơn so với lúc đối mặt với Tiếu Thương Sinh chứ?” Tiếu Thiên Dương cũng trợn mắt hốc mồm, không dám tin vào hai mắt của mình.
Thậm chí hắn cảm thấy khi Tiêu Phàm chém giết Tiếu Thương Sinh cũng không thi triển toàn bộ sức mạnh.
“Bát biến Chiến Thần có thể giết chết Tiếu Thương Sinh dễ dàng, huống hồ là bây giờ.” Sở Khinh Cuồng lại lắc đầu. Hắn là một trong số ít mấy người tận mắt chứng kiến Tiêu Phàm trưởng thành, biết rõ Tiêu Phàm mạnh mẽ và biến thái.
Nếu như nói trên đời này còn có ai khiến cho Sở Khinh Cuồng sợ hãi thật sự thì cũng chỉ có Tiêu Phàm mà thôi.
Dù hắn cũng được coi là nhân vật thiên tài nhưng ở trước mặt Tiêu Phàm, hắn lại cảm giác mình vốn dĩ không có bất kì sức phản kháng nào.
Lúc này, trong phòng ánh sáng hừng hực. Từ mấy ngày trước, Tiêu Phàm bố trí không ít trận pháp ngay tại trong phòng nhưng cho dù như thế, khí tức trên người hắn vẫn phá tan sự ngăn trở của trận pháp.
Tiêu Phàm đang ngồi xếp bằng, quanh người hắn lơ lửng hai khí sinh tử còn dưới chân thì có một mảnh huyết hải nhỏ bốc lên.
Sở dĩ kinh khủng như thế bởi vì Tiêu Phàm lĩnh ngộ được Tu La Áo Nghĩa và Sinh Tử Áo Nghĩa đồng thời đột phá chín thành.
Bảy ngày trước, Tiêu Phàm cùng Tiếu Thương Sinh và Ảnh Thần Vệ chiến đấu cũng không phải không thu hoạch được gì. Cuối cùng để cho hắn lĩnh ngộ gần như đột phá ba loại Áo Nghĩa.
Hiện tại Tiêu Phàm đã là cửu biến Chiến Thần chân chính.
Tu La Áo Nghĩa và Sinh Tử Áo Nghĩa toàn bộ đều đột phá chín thành. Tiêu Phàm tin rằng, nếu như lại gặp linh hồn bản thể của Tiếu Thương Sinh thì chỉ cần một ý nghĩ liền có thể giết hắn dễ dàng.
Cho dù hắn khống chế được siêu cấp thạch nhân kia, cũng có thể nghiền sát hắn ta.
“Sức mạnh thật là bá đạo, cửu biến Chiến Thần mạnh mẽ hơn bát biến Chiến Thần quá nhiều.” Từ đáy lòng, Tiêu Phàm thở dài một hơi. Hắn cảm giác cả người tràn ngập sức mạnh bùng nổ.
Theo như hắn từng nói, bây giờ hắn cường đại hơn rất nhiều so với bát biến Chiến Thần trước đây, chênh lệch ít nhất mấy lần.
Điều này cũng làm cho hắn có đầy lòng tin đối với Tu La Sơn bên cạnh. Cho dù người ở Tu La Sơn mạnh hơn cũng không thể quá mạnh so với Tiếu Thương Sinh.
Tiêu Phàm tiếp tục xoay quanh Vô Tận Chiến Quyết tầng thứ mười, mặc cho luồng sức mạnh huyền diệu kia thẩm thấu mỗi đường kinh mạch và mỗi một tế bào.
Thần lực của cơ thể càng phát sinh việc lột xác chậm rãi. Nếu luận về sức chống đỡ của thần lực, Tiêu Phàm tự tin dưới Thiên Thần cảnh chắc chắn sẽ không có người nào có thể so sánh với hắn.
Chỉ là hắn đối với truyền thừa của Tu La Vương càng thêm nóng lòng. Một khi hắn đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong dĩ nhiên cần công pháp mới tu luyện tới.
Hơn nữa hắn đã thử qua mấy bộ Thiên Thư cùng Cổ Kinh thì lại phát hiện căn bản không tu luyện được.
Bây giờ hắn chỉ có gửi hi vọng ở truyền thừa của Tu La Vương. Hắn hi vọng có thể đạt được càng nhiều Cổ Kinh và Thiên Thư để Vô Tận Chiến Điển hấp thụ tinh hoa trong đó sinh ra tầng mười một.
Trong lòng Tiêu Phàm lờ mờ có loại cảm giác Vô Tận Chiến Điển tầng mười một không giống với mười tầng trước đó. Còn về không giống chỗ nào, bây giờ hắn cũng không thể biết được.
Nửa ngày trôi qua như thế, lúc này khí tức của Tiêu Phàm mới từ từ ổn định lại.
“Chỉ cần luyện hóa sức mạnh bên trong Niết Bàn Châu thì Hỏa Diễm Áo Nghĩa cũng có thể đột phá chín thành.” Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một sợi tinh quang.
Lần này mặc dù nguy hiểm trùng trùng nhưng mà thu hoạch của hắn cũng cực kỳ to lớn.
Tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, hắn vẫn chỉ là một thất biến Chiến Thần mà thôi. Thế nhưng bây giờ mới chừng hai tháng thì hắn đã đột phá đến cấp độ cửu biến Chiến Thần.
Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm đối với hành trình của Tu La Sơn kế tiếp càng thêm mong đợi. Nếu như trước khi rời khỏi Thiên Địa Lao Ngục, có thể đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong thì dù cho gặp Thiên Thần bình thường, Tiêu Phàm cũng không sợ.
Tiêu Phàm đứng dậy, đẩy cửa phòng đi ra ngoài, lại nhìn thấy ba người Kiếm La vội vàng đi tới.
“Chúc mừng công tử (Tiêu huynh)!” Kiếm La, Tiếu Thiên Dương và Sở Khinh Cuồng đồng thời chúc mừng.
Tiêu Phàm gật đầu cười một tiếng. Đối với hắn mà nói, đột phá chỉ là chuyện nước chảy thành sông, căn bản không có cái gì đáng để kiêu ngạo. Hơn nữa, đây chắc chắn không phải là điểm cuối của hắn.
Mặc dù bây giờ hắn đột phá đến cửu biến Chiến Thần nhưng ở trước mặt bản tôn của Tiếu Thương Sinh đoán chừng vẫn là sâu kiến không thể địch lại được.
“Hả?” Đột nhiên bọn Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Chỉ thấy phía chân trời có tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ bao quanh cả khách sạn. Ngẩng đầu nhìn thì lại nhìn thấy phía chân trời có một loan xe lao vùn vụt tới khiến cho tu sĩ xung quanh đều dồn dập tránh về sau.
Sở Khinh Cuồng và Kiếm La lộ ra vẻ tức giận. Tiếu Thiên Dương cũng nhíu mày, thần sắc cực kì phức tạp.
Chỉ có Tiêu Phàm lẳng lặng đứng chắp tay ở đó, mặc cho cỗ cuồng phong kia thổi phật thì thân thể cũng không động đậy chút nào. Ba người Kiếm La cung kính đứng cạnh Tiêu Phàm ngắm nhìn chân trời, vốn không chút sợ hãi nào.
Sau mấy nhịp thở, loan xe dừng lại bên ngoài khách sạn. Hạ nhân vén rèm cửa lên thì có một thanh niên người mặc long bào màu vàng khom người bước ra, trong mắt bắn ra hai đạo ánh sáng sắc bén.
Thân hình lóe lên, thanh niên kim bào liền xuất hiện trong khách sạn. Xung quanh khách sạn có rất nhiều tu sĩ nhưng không một ai tiến vào.
Tiêu Phàm ngắm nhìn Tiếu Thiên Tà, Tiếu Thiên Tà cũng nhìn chăm chú Tiêu Phàm. Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc nhất thời nhưng bọn Kiếm La lại lộ ra vẻ đề phòng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tốt việc khai chiến.
“Tiêu điện chủ, có thể nói chuyện một mình không?” Thật lâu sau, Tiếu Thiên Tà liền mở miệng.
Tiêu Phàm gật đầu, xoay người đi vào trong phòng trước, sau đó Tiếu Thiên Tà thở sâu đi theo rồi nhìn ba người Kiếm La một chút. Trên mặt hắn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Trong ánh mắt lạnh lùng của ba người Kiếm La lại lóe ra ánh sáng rét lạnh. Đáng tiếc, bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiếu Thiên Tà đi vào trong phòng.
Cửa phòng cọt kẹt một tiếng liền đóng lại. Sau đó một vệt sáng trong phòng bay lên thì mọi người đều muốn dùng linh hồn lực để điều tra nhưng tất cả đều bị ngăn lại ở bên ngoài.
Trong phòng, Tiêu Phàm nhàn nhạt ngồi trên ghế rồi rót cho mình một ly nước, vẻ mặt như thường không vui không buồn.
Sau khi giết chết Tiếu Thương Sinh, Tiếu Thiên Tà không hề đề cập hứa hẹn trước đây. Trong lòng Tiêu Phàm ít nhiều có chút khó chịu. Dù việc này khiến cho hắn có loại cảm giác bị lợi dụng nhưng hắn lại chưa bao giờ biểu hiện ở trên mặt.
Tiếu Thiên Tà có thể gia nhập Tu La điện hay không. Bây giờ Tiêu Phàm cũng không hi vọng quá lớn bởi vì có nhiều cách để thu phục nhiều cường giả hơn.
“Tiếu Thiên Tà bái kiến điện chủ!” Tiêu Phàm vừa đưa chén trà đến miệng thì bỗng nhiên Tiếu Thiên Tà phù phù một tiếng quỳ một chân xuống đất, cung kính cúi đầu về phía Tiêu Phàm.