Linh hồn đột phá Chiến Thần cảnh viên mãn, Tiêu Phàm cảm giác mình dường như muốn phi thăng còn thân thể thì trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
So với khi còn là cửu biến Chiến Thần, bây giờ Tiêu Phàm cảm giác mình phát sinh sự thay đổi rất lớn. Hắn cảm thấy dường như có một loại ý chí nào đó của bản thân phát sinh sự thay đổi về chất.
Loại cảm giác này cụ thể như thế nào, vốn dĩ Tiêu Phàm không có cách nào hình dung ra được.
Nhưng mà hắn cảm giác được mình đối mặt với những người có linh hồn lực yếu hơn hắn chính là như sâu kiến vậy. Chỉ một ý niệm trong đầu là có thể đập tan lòng tin của đối phương.
Thật lâu sau, lúc này Tiêu Phàm mới lấy lại tinh thần. Trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Bây giờ, hắn và linh hồn lực của Thí Thần đều đã đột phá đến Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Giờ đây dưới Thiên Thần thì Tiêu Phàm dường như đã là tiểu vô địch rồi.
Chỉ cần không gặp lại loại người cả linh hồn và tu vi đều đã đột phá đến Chiến Thần cảnh đỉnh phong thì Tiêu Phàm không còn kiêng dè gì nữa.
“Thạch tinh này xử lý như thế nào?” Đột nhiên ánh mắt của Tiêu Phàm dừng lại trên thân của người đá ở trước mắt. Người đá này hoàn toàn là do dùng thạch tinh ngưng tụ thành.
Tiêu Phàm không thể nào tưởng tượng được Tiếu Thương Sinh đã giết chết bao nhiêu Nhạc Nhân tộc mới tập hợp được nhiều thạch tinh và hồn hỏa như vậy. Phải biết rằng, mỗi một thạch tinh của Nhạc Nhân tộc cũng không to bằng nắm tay.
Hơn nữa, Thạch Đầu Nhân trước mắt lại cao tới hơn một trượng mà thạch tinh dùng để luyện đoán chừng ít nhất cũng có mấy ngàn con.
Đến bây giờ, hồn hỏa trong đầu hắn cũng chưa hoàn toàn luyện thành. Nếu như hoàn toàn luyện thành, linh hồn lực của Tiêu Phàm có thể ổn định chắc chắn tại Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Còn về việc đột phá Thiên Thần thì vẫn có chút khó khăn.
Cũng ngay lúc này, mặt đất rung động một hồi thì bỗng nhiên có một bóng dáng to lớn vụt lên từ mặt đất. Tảng đá khắp nơi đột nhiên ngưng tụ cùng một chỗ biến thành một người đá khổng lồ.
“Công tử.” Người đá cung kính thi lễ đối với Tiêu Phàm. Hồn hỏa trong con ngươi màu lam điên cuồng nhảy lên cùng với ánh mắt sáng rực của Thạch Đầu Nhân đang nhìn chằm chằm trước người Tiêu Phàm.
“Nhạc Nhất Sơn, thạch tinh này có tác dụng gì đối với ngươi sao?” Tiêu Phàm nhìn thạch nhân nói.
“Vâng, công tử. Thạch tinh và hồn hỏa chính là tinh hoa đệ nhất của tộc ta có thể dung hòa lẫn nhau. Thạch tinh và hồn hỏa dung hòa càng nhiều thì thực lực sẽ càng mạnh!” Đầu của Nhạc Nhất Sơn như gà con mổ thóc vậy. Hư không rung động không dứt.
“Hồn hỏa bị ta nuốt chửng để luyện hóa rồi. Bây giờ ngươi cầm thạch tinh này đi, hy vọng ngươi đừng khiến cho ta thất vọng.” Tiêu Phàm trầm ngâm trong giây lát rồi lấy tay vung lên, trực tiếp ném thạch tinh phía trước cho Nhạc Nhất Sơn.
Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị điêu khắc một hồn điêu cho thạch nhân cao khoảng một trượng này. Một khi thành công thì sức mạnh của thạch điêu này chắc chắn sẽ mạnh hơn các Chiến Thần Cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa chỉ cần cung cấp đủ thần thạch thì có thể dùng sức mạnh vô hạn. Dưới Thiên Thần cảnh muốn phá hủy nó cũng rất khó khăn.
Nhưng mà Tiêu Phàm vẫn làm việc nghĩa chẳng từ nan đưa vật này cho Nhạc Nhất Sơn. Trong mắt của Tiêu Phàm, sự quan trọng của một vật chết mãi mãi không bằng một vật sống được.
Điêu khắc ra hồn điêu mạnh hơn cũng chỉ là hồn điêu mà thôi. Thế nhưng Nhạc Nhất Sơn dường như luyện hóa được thạch tinh này thì ít nhất cũng có thể đột phá được Chiến Thần cảnh đỉnh phong, thậm chí là cảnh giới cao hơn.
“Đa tạ công tử!” Nhạc Nhất Sơn tiếp nhận thạch tinh, cung kính cúi đầu quỳ sát mặt đất đối với Tiêu Phàm.
“Xem như lần này ban thưởng cho biểu hiện của người, đi thôi.” Tiêu Phàm khoát tay một cái nói.
Lần này, nếu như không phải Nhạc Nhất Sơn đuổi tới kịp thời thì không biết có bao nhiêu tu sĩ phải chết. Kỳ thực Tiêu Phàm cũng không quá quan tâm đến sự sống chết của tu sĩ Thương Sinh thần quốc lắm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đa số những người này đều là người vô tội. Nếu như bởi vì hắn mà chết thì trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút áy náy.
Mà những kẻ mặc áo đen trung thành của Tiếu Thương Sinh đã bị Nghiệp Hỏa thêu chết thì Tiêu Phàm không có bất kì thương hại nào đối với những người này.
Còn về Ảnh Thần Vệ, Tiêu Phàm cũng không biết rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu bởi vì hắn chỉ giết chết ba mươi sáu người. Những người còn sống sót kia, nếu như bản thân bọn hắn không xuất hiện thì Tiêu Phàm cũng không tìm thấy sự tồn tại của bọn hắn.
Lần nữa, Nhạc Nhất Sơn mang theo thạch tinh lẻn vào lòng đất biến mất không còn tăm hơi. Lúc này, bọn Kiếm La và Sở Khinh Cuồng đi tới, trên người toàn là máu me hơn nữa còn bị thương rất nặng, chỉ là chưa chết được mà thôi.
Tiêu Phàm lấy ra một chút đan dược chữa vết thương ném cho mọi người. Sau khi mấy người nuốt vào thì lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, thương thế trên người bọn họ đã được khôi phục.
“Công tử, bọn Võ Nhược Phong và Vân Hạc...” Sắc mặt Kiếm La khó coi nói.
Tiêu Phàm có chút lắng lại. Mặc dù trước kia Vân Hạc và Võ Nhược Phong quả thật là kẻ địch nhưng mà trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng hai người cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Nhưng mà cuối cùng, hai người vẫn khó thoát một kiếp, để lại tính mạng ở nơi này.
“Chúng ta cố gắng để cho bọn hắn chết có ý nghĩa.” Tiêu Phàm híp híp hai mắt, hít sâu một cái nói.
Hai người thần hồn câu diệt, Tiêu Phàm muốn cứu bọn họ cũng không thể, chỉ đành nhờ vào sự thúc giục chính mình.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tiêu Phàm cũng không biết mình không có khả năng bảo vệ mỗi một người bên cạnh hắn cho tốt. Hắn chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi.
Bây giờ người chết là Võ Nhược Phong và Vân Hạc nhưng lần tiếp theo cũng có thể là Kiếm La và Sở Khinh Cuồng, thậm chí là bản thân Tiêu Phàm.
Bây giờ điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là không ngừng mạnh lên, giết hết kẻ địch, còn chiến đấu vì yên bình của Chiến Hồn đại lục.
Lần nữa, Tiêu Phàm tập trung ý chí nhìn về Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ ở cách đó không xa nói: “Đa tạ, Xích Vân tiền bối! Thanh Phong lão tổ, đây là chuyện thứ hai ngươi đồng ý với ta.”
Hai người gật đầu, nhìn về phía Tiêu Phàm, ánh mắt của cũng trở nên khác biệt. Thực lực của Tiêu Phàm vượt xa tưởng tượng của bọn hắn nhưng cho dù như vậy cũng không đưa ra bất kỳ giá nào, không nhớ thù xưa.
Người như vậy thì bọn hắn dựa vào cái gì đi ghi hận chứ?
“Tiêu huynh, đa tạ!” Lúc này, bọn Tiếu Thiên Cơ cũng đến gần, thi lễ thật sâu đối với Tiêu Phàm.
“Giúp các ngươi cũng là giúp chính ta.” Tiêu Phàm cười cợt. Kỳ thật không cần bọn Tiếu Thiên Cơ ra tay thì Tiêu Phàm cũng chắc chắn phải giết linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh. Trợ giúp bọn hắn chỉ là thuận tiện mà thôi.
“Cho dù như thế nào thì ngươi đã cứu chúng ta, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Thiên Cơ vĩnh viễn ghi khắc, sau này còn gặp lại.” Tiếu Thiên Cơ chân thành nói.
“Sau này còn gặp lại.” Tiêu Phàm gật đầu. Hắn không ngờ Tiếu Thiên Cơ lại từ bỏ vị trí Thần chủ của Thương Sinh thần quốc, rời đi dễ dàng như vậy.
Tiếu Thiên Cơ và Tiếu Thiên Vận gật đầu ra hiệu đối với Tiêu Phàm. Sau đó, hai người trong chốc lát biến mất cuối trời.
“Tiêu điện chủ không biết tại hạ có thể gia nhập vào Tu La điện không?” Đột nhiên, Tứ vương tử tiến lên một bước, thở sâu nhìn Tiêu Phàm.
Trong lòng của hắn khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Phải biết rằng, lúc trước hắn rất muốn giết Tiêu Phàm thế nhưngbây giờ lại muốn gia nhập Tu La điện của Tiêu Phàm.
“Vô cùng hoan nghênh.” Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng. Bây giờ điều mà Tu La điện thiếu chính là cường giả, hơn nữa Tứ vương tử cách Chiến Thần đỉnh phong cũng chỉ có một bước. Người ta chủ động gia nhập, Tiêu Phàm còn có điều gì để từ chối chứ?
Trong lòng của Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ vô cũng hỗn độn. Trước đây bọn họ hoàn toàn không ngờ tới Tiêu Phàm lại là Tu La điện chủ của Chiến Hồn dại lục, cũng không ngờ tới ngay cả Tứ vương tử cũng gia nhập Tu La điện.
Hai người biết bản thân lên một thuyền hải tặc thì trên người đã đánh lên nhãn hiệu của Tu La điện.
“Tiếu Thiên Dương bái kiến điện chủ.” Tứ vương tử thấy thế vội vàng quỳ một chân trên đất, cung kính bái nói.
Tiếu Thiên Cơ nói Tiêu Phàm là quý nhân của hắn. Không nói đến những cái khác, Tiêu Phàm cứu hắn lúc nguy nan quả thực có thể coi là quý nhân của hắn. Còn về sau này như thế nào lại quyết định gia nhập Tu La điện thì hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy.
“Xin đứng lên.” Tiêu Phàm vội vàng đỡ Tứ vương tử Tiếu Thiên Dương đứng dậy. Hắn cũng không ngờ tới Tiếu Thiên Dương sẽ gia nhập Tu La điện.
Đỡ Tiếu Thiên Dương dậy trong chớp mắt, ánh mắt của Tiêu Phàm lại nhìn Tiếu Thiên Tà phát hiện Tiếu Thiên Tà thật sự không hề bị lay động mà chỉ lẳng lặng đứng ở đó tựa như một người đứng xem.
“Đi thôi.” Tiêu Phàm cũng không để ý tới Tiếu Thiên Tà liền lách mình lao về nơi xa.
Chuyện linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh tạm thời kết thúc nhưng Tiêu Phàm biết muốn giết chết bản tôn cũng không phải dễ dàng như vậy.
Mà lúc này, linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh đã chết cũng kinh động đến bản thể của Tiếu Thương Sinh ở Chiến Hồn đại lục.