Sự lựa chọn của tự nhiên sao?
Huyền Thương lão tổ và Bạch Long lão tổ cắn chặt răng nhìn Cổ Thần Phong, thiếu điều muốn lao tới nhưng đáng tiếc, thời kỳ đỉnh cao của bọn họ còn không phải là đối thủ của đối phương huống hồ là bây giờ.
“Đi!” Huyền Thương lão tổ hét lớn, quay người nhằm phía phòng đấu giá mà chạy trốn.
Bạch Long lão tổ theo sát phía sau, bây giờ bọn họ chỉ còn lại linh hồn nên nhất định phải đi đoạt xá mới được.
Nếu đám người Cổ Thần Phong định đối phó với họ thì chắc chắn bọn họ sẽ chết.
Thấy hai người định trốn thoát, sắc mặt Cổ Thần Phong lạnh nhạt không hề biến sắc, còn Hắc Mộ lão tổ và Ô Bằng lão tổ thì lộ ra vẻ khinh thường.
Khi linh hồn của Huyền Thương lão tổ đụng phải vách tường, bốn phía đột nhiên nổi lên từng gợn sóng, hóa thành một đạo kết giới cản họ bật ngược lại.
“Cổ Thần Phong, ngươi sớm đã tính toán với bọn ta rồi?” Huyền Thương lão tổ thật sự sợ hãi, đã mất đi thân thể rồi giờ đến ngay cả linh hồn cũng không chạy thoát.
“Giết được thỏ, mổ chó săn, chim bay hết, cất cung tên, bây giờ các ngươi chỉ như một đám phế vật đối với hắn mà thôi, giữ lại các ngươi có ý nghĩa gì?”
Một giọng nói khác đột nhiên lại vang lên trong phòng, gây ra sự chú ý của đám người Cổ Thần Phong.
Tiêu Phàm vốn đã chết đột nhiên cử động, thậm chí đến ngay cả mấy người Kiếm La vốn nằm đó cũng đứng lên.
“Bọn chúng chưa chết?” Sắc mặt bình tĩnh của Cổ Thần Phong cuối cùng cũng nổi lên một gợn sóng, trở nên âm trầm vô cùng.
“Một ván bài tốt bị ngươi đập nát mất rồi” Tiêu Phàm mỉm cười nhìn Cổ Thần Phong, sau đó lắc đầu: “Ta vốn tưởng ngươi sẽ giết luôn cả Hắc Mộc và Ô Bằng, không ngờ người chỉ giết có hai người kia?”
Sắc mặt của Cổ Thần Phong càng lúc càng khó coi, hắn vốn tưởng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của mình, nhưng đến giờ thì hóa ra bản thân mình đã sớm bị bọn họ tính kế lại rồi.
“Kiếm Hồng Trần, tất cả đều tại ngươi, nếu không phải là ngươi thì bọn ta đã không bị mất đi thân thể!” Huyền Thương lão tổ đột ngột nhìn Tiêu Phàm đầy phẫn nộ, bọn chúng không làm gì được Cổ Thần Phong nên giờ dồn toàn bộ lửa giận qua Tiêu Phàm.
Lời vừa nói ra thì toàn bộ linh hồn của Huyền Thương lão tổ bay về phía Tiêu Phàm không chút do dự.
Mặc dù hắn phẫn nộ nhưng vẫn đang còn một dự định khác, đó là cướp thân thể của Tiêu Phàm, sau đó dùng hết sức để giết ra ngoài.
“Hừ!”
Tiêu Phàm hừ một tiếng lạnh lùng, trong lòng hắn vừa rồi còn nghĩ giá có thể đoạt lại thi thể của Huyền Thương khiến hắn có thể làm việc cho mình. Nhưng bây giờ xem ra Huyền Thương lão tổ không đáng được hắn cứu.
Khi Huyền Thương lão tổ đánh tới thì mi tâm của Tiêu Phàm hiện ra một cái khe, khe hở ngưng tụ thành một vòng xoáy khổng lồ, hút lấy Huyền Thương lão tổ vào bên trong.
Bạch Long lão tổ đang chuẩn bị ra tay thì bị chiêu đó của Tiêu Phàm dọa cho vô cùng sợ hãi, hắn vội vàng lao về phía đám người Sở Khinh Cuồng.
“Đúng là hai lão già tìm đường chết.” Tiêu Phàm thấy vậy thì làm sao có chuyện để Bạch Long lão tổ đạt được ý mình.
Hắn bước nhanh về phía trước, linh hồn của Bạch Long lão tổ cũng bị hắn cắn nuốt vào trong, không hề có ý lưu tình chút nào.
Bọn chúng sắp chết mà còn muốn tìm hắn báo thù, chứ không hề nghĩ đến việc báo thù kẻ cầm đầu, những người như vậy thì Tiêu Phàm không cảm thấy bất kỳ áy náy gì khi tiêu diệt thần hồn của bọn chúng.
Bên trong Thần cung, linh hồn của Huyền Thương lão tổ và Bạch Long lão tổ đang sợ hãi nhìn Thí Thần thú to lớn, toàn thân bọn họ không ngừng run rẩy.
“Xin Thí Thần tổ thú tha mạng!” Bạch Long lão tổ và Huyền Thương lão tổ kêu to sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ, chứ làm gì còn sức mà phản kháng.
“Tha mạng cho các ngươi?” Lúc nãy các người có nghĩ đến việc tha mạng cho ta không? Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, Thí Thần thú há to miệng, cùng một lúc nuốt hai linh hồn vào trong bụng.
Ngay sau đó, thân thể của Thí Thần thú bỗng nhiên trở nên to lớn, một luồng khí tức cuồng bạo bộc phát ra, như thể lực linh hồn đã đạt tới một linh giới điểm nào đó, đang chuyển bị bước lên tầng tiếp theo.
“Muốn đột phá?” Trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Khoảng cách của Thí Thần thú tới Chiến Thần cảnh đỉnh phong chỉ còn cách một bước nữa thôi, nhưng một bước này xa xôi vời vợi, Tiêu Phàm không ngờ linh hồn của Thương Huyền lão tổ và Bạch Long lão tổ lại có thể giúp Thí Thần thú bước qua bước đó.
Vẻ bề ngoài thì thần sắc của Tiêu Phàm vẫn như bình thường, hắn không vì chuyện Thí Thần thú sắp đột phá mà tỏ ra vui mừng. Việc cấp bách bây giờ là đối mặt với vòng vây của Cổ Thần Phong và hai lão tổ còn lại.
“Người giết Huyền Thương và Bạch Long?” Hắc Mộc lão tổ nhìn Tiêu Phàm đầy kinh ngạc, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Huyền Thương lão tổ và Bạch Long lão tổ đều là những Chiến Thần cảnh đỉnh phong thực sự, đến ngay cả linh hồn của bọn họ cũng đã đạt tới cảnh giới này.
Vậy mà Tiêu Phàm lại nuốt linh hồn của hai cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong trong nháy mắt như không hề có chuyện gì như vậy.
Điều này chứng minh điều gì?
Chứng minh rằng linh hồn lực của Tiêu Phàm còn kinh khủng hơn cả của cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong lâu năm.
Không chỉ Hắc Mộc lão tổ thấy kinh ngạc mà ngay cả Cổ Thần Phong và Cổ Nhược Trần cũng ngạc nhiên, dù hai người bọn họ có đối mặt với linh hồn của hai vị lão tổ đó thì cũng không thể nhẹ nhõm như vậy.
Lúc này hai người đó mới phát hiện ra rằng trên người thanh niên này dường như chứa đựng không ít bí mật.
“Không phải ta giết chết bọn họ mà chính các người đã giết bọn họ.” Thần sắc của Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, về sức mạnh linh hồn, Tiêu Phàm chưa từng sợ bất kỳ ai.
Giờ đây Thí Thần thú lại sắp đột phá tới Chiến Thần cảnh đỉnh phong, nếu ở trong Thần cung thì cho dù là linh hồn Thiên Thần, Tiêu Phàm cũng vẫn sẽ dám đấu một trận.
“Nhị thúc, người làm ta quá thất vọng!” Lúc này, Cổ Nhược Trần đột nhiên mở lời, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
“Thất vọng sao? Ta đã thủ hộ ở giới này mấy trăm năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, gia tộc không nói một lời nào mà muốn đẩy ta ra sao?” Lời của Cổ Nhược Trần dường như đã khiến Cổ Thần Phong bị kích động, hắn lập tức cười giận dữ.
“Vì điều đó mà ngươi muốn giết ta sao?” Cổ Nhược Trần nhíu hai mắt, thần sắc vô cùng lạnh nhạt: “Ta là cháu ruột của ngươi cơ mà!”
Cổ Thần Phong nghe thấy vậy thì toàn thân khẽ run lên, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Ta biết, ngươi muốn để đường ca tiếp tục vị trí của ngươi, nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ nếu làm như vậy chỉ hại đường ca.” Cổ Nhược Trần tiếp tục nói.
“Tài nguyên của giới này nhiều vô hạn, sao ta lai có thể hại con ruột của mình chứ?” Ánh mắt Cổ Thần Phong lãnh đạm nói.
“Ngươi hãy nghĩ đi, năm đó ngươi thiên phú bậc nào, nhưng nhiều năm đã qua đi, tại sao ngươi vẫn chưa đột phá Thiên Thần được?” Cổ Nhược Trần lạnh nhạt.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không phải thiên phú của ngươi không đủ mà tại vì người hám lợi, lòng dạ đen tối, tâm của ngươi không còn tu luyện nữa rồi, gia tộc để ngươi quay lại cũng là vì đã nghĩ tới điều đó nhưng ngươi không những không nhận ra mà còn muốn giết hại ta.”
Nói đến đây, toàn thân Cổ Nhược Trần cũng bắt đầu biểu hiện ra sát ý mập mờ, nếu Cổ Thần Phong không phải là chú ruột thì có lẽ hắn đã sớm lao lên giết chết rồi.
“Nói thì hay lắm. Lúc đó, khi không ai chịu tới giới này, gia tộc sai ta tới đây canh gác, giờ mọi thứ ở giới này đã phát triển thuận lợi thì lại muốn ta quay về. Trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế?” Cổ Thần Phong cười lạnh, khịt mũi coi khinh những lời của Cổ nhược Trần.
Sau đó ánh mắt lạnh nhạt của họ lại dừng lại ngay chỗ Tiêu Phàm, khuôn mặt lộ rõ vẻ dữ tợn: “Tiểu tử, thật không ngờ ngươi lại có thể giải được độc Thiên Âm Tang Phong Tán, đều tại ngươi, nếu không thì kế hoạch của ta đã thành công rồi.”
Tiêu Phàm nghe vậy thì im lặng. Bản thân hắn không làm gì sao mà ai cũng dồn hết thù hận lên người hắn vậy, lẽ nào khuôn mặt ta lại dễ ức hiếp đến vậy sao?
Lẽ nào ta tự vệ cũng có lỗi? Lẽ nào ta đáng bị ngươi hại độc chết?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiêu Phàm trở nên lạnh lùng, hắn không phải là kẻ dễ bị bắt nạt như vậy đâu.
“May mà ngươi không phải là Nhị thúc của ta, nếu không ta đã đập chết ngươi rồi.” Sắc mặt Tiêu Phàm vô cùng lạnh lùng.