Kỳ thật Tiêu Phàm cũng không quan tâm tới Nhạc Nhân tộc có thể thần phục với mình hay không, bởi vì chỉ cần hắn có thể mang theo Nhạc Nhân Tộc rời đi, Nhạc Nhất Sơn sẽ đáp ứng làm nô bộc của hắn.
Mà đối với Tiêu Phàm, một Nhạc Nhân tộc đã đủ để tiểu thiên địa phát triển, hơn nữa, tiểu thiên địa đoán chừng cũng không cần đến bọn hắn.
Nhìn Tiêu Phàm mở miệng, Nhạc Thạch cực kỳ kích động, thực lực của Tiêu Phàm đã rõ như ban ngày, nếu như Tiêu Phàm có thể đáp ứng, Nhạc Nhân Tộc có lẽ sẽ không bị giới hạn ở nơi này nữa.
Sắp xếp suy nghĩ một lần, Nhạc Thạch nói ra: “Tiêu tiểu huynh đệ có biết nguyên nhân tại sao Nhạc Nhân tộc chúng ta không cách nào hóa hình không?”
"Là bởi vì nguyền rủa?" Tiêu Phàm trầm ngâm nói, trước đó hắn muốn đưa Nhạc Nhất Sơn vào bên trong tiểu thiên địa, đáng tiếc hắn không thể làm được, Nhạc Nhất Sơn cũng đã nói với hắn việc này.
“Ngươi biết rõ?” Nhạc Thạch vô cùng kinh ngạc. “Ngươi nói không sai, Nhạc Nhân tộc chúng ta không thể hóa hình, là vì mộ chủ của Cổ mộ nguyền rủa chúng ta!”
"Mộ chủ của Cổ mộ?" Tiêu Phàm có chút kinh ngạc. "Mộ chủ không phải đã sớm rồi chết sao?"
“Có ít người cho dù đã chết, hắn cũng có thể ảnh hưởng đến người khác.” Nhạc Thạch thở dài một hơi. “Năm đó mộ chủ đi tới Chiến Hồn đại lục, phong ấn mảnh Cổ địa này, biến nó thành Thiên Địa Lao Ngục, cũng tự chôn mình ở trong đó.”
“Tự chôn?” Tiêu Phàm kinh ngạc không thôi.
“Không sai, năm đó mặc dù mộ chủ bị trọng thương, nhưng tính mệnh cũng chưa đến điểm cuối cùng, mộ chủ bắt tiên tổ của chúng ta, để tiên tổ thay hắn tạo một chỗ phong thủy bảo địa.” Nhạc Thạch tựa như lâm vào trong hồi ức cổ xưa.
Ngừng lại một chút lại nói: " Tiên tổ của ta bất đắc dĩ, dựa theo yêu cầu của mộ chủ, tạo nên một tòa cổ mộ mạnh nhất, dù là Thiên Thần cường giả, cũng đừng hòng trộm được mộ của hắn.
Về sau, mộ chủ lại để cho tiên tổ thay hắn trông coi mộ địa, hơn nữa bắt ép tiên tổ thề, nếu không thể thủ hộ mộ địa, Cổ Nhạc tộc sẽ bị diệt vong.
Về sau quả thật có người xâm nhập Cổ mộ, lão tổ cũng bị người giết chết, từ đó về sau, huyết mạch của Cổ Nhạc tộc càng ngày càng mỏng manh, cuối cùng thực sự biến mất, biến thành Nhạc Nhân tộc.
Bởi vì sự tồn tại của lời thề cùng lời nguyền kia, chúng ta không có cách nào hóa hình, cũng không có cách nào rời khỏi giới này, chỉ có thể bị người chém giết."
Nói đến đây, Nhạc Thạch thở dài một hơi, năm đó Cổ Nhạc tộc là bá chủ một phương Cổ mộ, đáng tiếc theo thời gian trôi qua, Cổ Nhạc tộc cũng bị đẩy ra khỏi võ đài lịch sử.
Chuyện này luôn là nỗi đau trong lòng Nhạc Nhân tộc, huyết mạch Cổ Nhạc tộc kiêu ngạo của bọn hắn, cũng không còn cách nào khôi phục.
“Ý ngươi là muốn để cho ta thay các ngươi giải trừ lời nguyền?” Tiêu Phàm hiểu rõ ý tứ của Nhạc Thạch, chỉ là muốn giải trừ lời nguyền cho bộ tộc này, không phải dễ dàng như vậy.
“Đúng.” Nhạc Thạch trịnh trọng gật đầu.
“Ngươi tin tưởng ta có thể làm được sao? Nhạc tộc trưởng cũng đánh giá ta quá cao rồi.” Tiêu Phàm lắc đầu nói.
Chưa nói tới hắn mới tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, thời gian ở đây cũng chưa quá dài, coi như hắn dành nhiều hơn thời gian ở chỗ này, cũng không có năng lực này.
Mộ chủ Cổ mộ, đó là tồn tại bậc nào, chính là Tu La Vương trong truyền thuyết, Tiêu Phàm đến Thiên Tu La cũng không phải, làm sao có thể phá giải lời nguyền của Tu La Vương?
“Ngài là người kế thừa của Tu La, ta tin tưởng ngài nhất định có thể làm được!” Nhạc Thạch trầm giọng nói.
Cũng không phải hắn tin tưởng Tiêu Phàm có thể làm được, mà là qua từng ấy năm tới nay, đây là lần thứ nhất hắn tiếp xúc được với người thừ kế của Tu La điện, nếu như không nắm được cơ hội này, về sau còn cơ hội hay không cũng không biết.
Tiêu Phàm trầm ngâm, tựa như hiểu được ý của Nhạc Thạch, nói: “Ngươi nói, mấu chốt để phá giải lời nguyền của Nhạc Nhân Tộc các ngươi là ở Tu La điện?”
“Không sai.” Nhạc Thạch trịnh trọng gật đầu, “Nếu như ngài có thể đáp ứng thỉnh cầu của ta, ta còn có thể tặng bản đồ cùng nội bộ cấu tạo đồ của Tu La Sơn cho ngươi.”
“A?” Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Nhạc Thạch, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Bản đồ địa hình cùng nội bộ cấu tạo đồ của Tu La Sơn, nếu để cho người của Tu La điện biết rõ trên người Nhạc Thạch có nắm giữ, đoán chừng đã sớm giết tới.
Nhất là nội bộ cấu tạo của Tu La Sơn, đây chính là trực tiếp thông vào chỗ sâu của Cổ mộ, có thể đi tới nơi đó, có tỷ lệ rất lớn có thể đạt được truyền thừa của Tu La Vương.
Cám dỗ này đối với Tiêu Phàm mà nói không phải là nhỏ, hắn muốn cự tuyệt cũng không thể.
“Tại sao ngươi lại tìm ta?” Tiêu Phàm trầm giọng nói, hắn tin tưởng, nếu như hắn đưa nội bộ cấu tạo đồ của Tu La Sơn cho người thừa kế Tu La điện khác, chắc chắn có rất nhiều người nguyện ý giúp hắn.
Dù sao, sau khi lấy được truyền thừa, thì việc giải trừ lời nguyền của Nhạc Nhân tộc chỉ là sự tình dễ như trở bàn tay mà thôi.
“Trước kia ta chưa bao giờ thấy qua người kế thừa Tu La điện, hơn nữa chúng ta mấy ngàn năm qua một mực bị trận pháp của Thương Sinh thần quốc vây khốn, không có cách nào rời khỏi Cổ Hoang sơn mạch.” Nhạc Thạch khổ sở nói.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn tin tưởng Nhạc Thạch không nói dối, bởi vì Nhạc Nhân tộc bị vây ở Cổ Hoang sơn mạch, quả thật đã qua thời gian mấy ngàn năm.
Thế nhưng tại sao mấy ngàn năm Nhạc Nhân tộc không đi vào Tu La Sơn, vì bản thân giải trừ lời nguyền?
Một câu tiếp theo của Nhạc Thạch đã để cho Tiêu Phàm thoải mái.
“Đương nhiên, còn một nguyên nhân khác, tộc nhân của chúng ta ngoại trừ tiên tổ, những người khác đều không thể tiến vào Tu La Sơn.” Nhạc Thạch bổ sung một câu.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Tiêu Phàm gật đầu nói, Nhạc Thạch cho lợi ích quá lớn, Tiêu Phàm không cách nào cự tuyệt.
Hiện tại hắn rất muốn lấy được truyền thừa của Tu La Vương để thực lực của bản thân tiến thêm một bước, muốn thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Thần Võ, chỉ có khiến tự thân thực lực mạnh lên.
Đạt được truyền thừa của Tu La Vương là một đường tắt, đối với Tiêu Phàm mà nói, bây giờ thời gian rất cấp bách, có đường tắt có thể đi, hắn sao có thể từ chối.
Đương nhiên, còn một phương diện khác nữa, Tiêu Phàm cũng có chút tâm tư, nếu quả thật có thể giải trừ lời nguyền của Nhạc Nhân tộc, Nhạc Nhân tộc chẳng phải sẽ có thể đi theo bản thân rời khỏi Thiên Địa Lao Ngục sao?
“Kể từ giờ trở đi, Nhạc Nhân Tộc ta đều nghe ngài điều khiển.” Nhạc Thạch kích động nói.
Đám người Nhạc Nhất Sơn thở dài một hơi, bọn hắn biết rõ, Nhạc Thạch làm như vậy cũng là vì toàn bộ Nhạc Nhân tộc của bọn hắn mà thôi.
Mấy ngàn năm nay, tộc nhân của bọn hắn càng ngày càng ít, nếu như tình trạng này tiếp tục, tương lai tất nhiên khó thoát khỏi kết cục diệt tộc.
Nhạc Thạch khẩn cầu Tiêu Phàm, thứ nhất là tìm kiếm trợ giúp của cường giả như Tiêu Phàm, thứ hai cũng muốn để tộc đàn thoát khỏi lời nguyền, trở lên cường thịnh hơn, bọn chúng có lý do gì để ngăn cản đây?
“Được.” Tiêu Phàm gật đầu, quay người bay lên Thần Châu, Nhưng vừa chuẩn bị đạp không mà lên, đột nhiên lại như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, ngươi nói mộ chủ để tiên tổ của ngươi thủ hộ Tu La Sơn, vậy vì sao lại còn có Thí Thần Tổ Thú?”
“Thí Thần đại nhân đã từng do mộ chủ mang tới, nó chính là Thủ hộ giả Cổ địa của giới này, hơn nữa ta còn biết rõ, ở bên ngoài Cổ mộ, còn có nhất mạch thủ hộ giả, bọn hắn nắm giữ quyền lực mở ra thông đạo thông tới thế giới này.” Nhạc Thạch không giấu diếm nói.
“A? còn mộ bia thì sao, phải chăng cũng ở trong tay người thủ mộ?” Tiêu Phàm từ việc Nhạc Thạch biết tin tức mà cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới hắn biết rõ mọi chuyện ở bên ngoài Thiên Địa Lao Ngục.
Chuyện này khiến Tiêu Phàm đối với lời nói của hắn lại tin tưởng thêm mấy phần, nếu như là nói dối, chắc chắn sẽ có sơ hở.
ời nói của Nhạc Thạch không có bất kỳ sơ hở gì, ngược lại cùng tin tức mà Tiêu Phàm biết có chút tương đồng, từ đó có thể xác minh được, có thể có được những tin tức này thật sự là ngoài ý muốn của Tiêu Phàm.
“Mộ bia tự nhiên là ở bên ngoài của Cổ Mộ, hiện tại còn ở trong tay người thủ mộ hay không, ta cũng không rõ ràng, bởi vì đã từng có người xâm nhập vào thế giới này, lừa gạt Thí Thần đại nhân ra khỏi Cổ mộ.” Nhạc Thạch lắc đầu nói.
Tiêu Phàm nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, Thí Thần lại là bị người lừa gạt ra ngoài, việc này thật đúng là tin tức ngoài ý muốn.
“Thí Thần là bị ai lừa gạt ra ngoài?” Tiêu Phàm không cần nghĩ ngợi thốt ra.