Tiêu Phàm vẫn giữ im lặng, không tiếp tục mở miệng nữa, hắn đang chờ Tô Họa giải thích cho hắn.
Diệp Thi Vũ và mấy người Lăng Phong nghi hoặc không thôi, bọn họ không biết câu trả lời mà Tiêu Phàm muốn là gì, nhưng cũng không hề làm phiền mà đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi.
“Trong lòng ngươi không phải đã có câu trả lời ngươi muốn rồi sao?” Cuối cùng đôi môi của Tô Họa cũng khẽ mở, chỉ là khuôn mặt lạnh lẽo tựa như một ngọn núi băng vạn năm.
“Vãn bối vẫn không hiểu được huyền cơ bên trong lời nói của tiền bối.” Tiêu Phàm lắc đầu nói, hắn thật sự không hiểu ý của Tô Họa, nhưng hắn biết, Tô Họa xuất hiện tại đây thì chắc chắn là có chuyện muốn nói với hắn.
“Ta không biết ngươi muốn tìm câu trả lời gì, thế nhưng nếu như ngươi tiến vào Thiên Địa Lao Ngục thì chắc chắn sẽ phải chết!” Tô Họa đã khẳng định lời nói của Vân Phán Nhi.
Nàng ta ngừng một lát rồi lại nói: “Nếu như nhất định phải đi vào Thiên Địa Lao Ngục, ngươi mới có thể có được câu trả lời, vậy ngươi vẫn muốn đi vào sao?”
“Dù chết vạn lần cũng nguyện tiến vào!” Tiêu Phàm vô cùng chắc chắn gật đầu.
Tô Họa vẫn giữ im lặng cùng Tiêu Phàm bốn mắt nhìn nhau, nàng ta tựa hồ vẫn không thể tin rằng Tiêu Phàm không sợ chết.
Sau đó ánh mắt của nàng ta rơi xuống trên người bọn Diệp Thi Vũ và Lăng Phong nói: “Cho dù là đánh đổi bằng mạng sống của người ngươi yêu và huynh đệ, ngươi cũng vẫn muốn đi sao?”
Tiêu Phàm cười mà không nói, phất tay, vài tia sáng lóe qua, rồi bỗng biến thành mấy bóng người trước mặt Tiêu Phàm, mấy người Diệp Thi Vũ ở bên cạnh không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.
“Hồn điêu?” Lăng Phong sợ hãi kêu lên, ngạc nhiên nhìn mấy bóng người mang dáng vẻ của bọn họ kia, nếu như chỉ nhìn khuôn mặt thì không có gì khác với bọn họ.
“Lão tam, ngay từ đầu ngươi đã không định để chúng ta đi vào Thiên Địa Lao Ngục cùng ngươi đúng không? Ngươi có còn coi chúng ta là huynh đệ nữa không?” Nam Cung Tiêu Tiêu đánh ra một quyền vào người Tiêu Phàm.
Hai người Diệp Thi Vũ và Quan Tiểu Thất cũng cay mũi, lúc này bọn họ mới biết hóa ra Tiêu Phàm ngay từ ban đầu đã không định để cho bọn họ tiến vào Thiên Địa Lao Ngục.
Tiêu Phàm không tránh né cũng không lùi lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước mà giữ im lặng.
“Ta ngược lại đã coi thường ngươi rồi.” Tô Họa cũng hơi bất ngờ nhìn vào Tiêu Phàm, nàng ta không nghĩ rằng vậy mà Tiêu Phàm lại khắc ra hồn điêu, chỉ mạo hiểm đi vào Thiên Địa Lao Ngục một mình mà không hề muốn làm liên lụy đến mấy người Diệp Thi Vũ.
Giờ phút này, vẻ lạnh lẽo trên gương mặt Tô Họa từ từ tan ra, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, nói: “Dù cho ngươi đã biết bên trong rất nguy hiểm nhưng vì sao vẫn còn muốn đi vào?”
“Bởi vì ta nhất định phải đi vào bên trong thì mới có thể gặp được một người.” Tiêu Phàm nói một cách vô cùng khẳng định.
“Tam ca, ngươi muốn gặp ai?” Quan Tiểu Thất lo lắng hỏi.
Tiêu Phàm lắc đầu, hiển nhiên là hắn không định nói với bọn Quan Tiểu Thất, trước khi hắn làm rõ ràng nghi ngờ trong lòng thì càng ít người biết chuyện này càng tốt.
“Nếu như ta nói với ngươi tất cả những gì Tiêu Thần Võ nói với ngươi đều là giả thì ngươi có tin không?” Tô Họa vốn yên lặng không nói lại đột nhiên nói ra một câu.
Lời này vừa nói ra thì tròng mắt của Tiêu Phàm hơi co rút lại, mấy người Lăng Phong cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Tuy bọn họ không biết Tiêu Thần Võ đã nói với Tiêu Phàm cái gì, thế nhưng Tiêu Thần Võ lại chính là Điện chủ Truyền Thừa điện, hơn nữa còn là lão tổ Tiêu gia, sao ông ta có thể lừa gạt Tiêu Phàm chứ?
Nhưng Tiêu Phàm lại không hề nghi ngờ lời nói của Tô Họa, Tô Họa thân là Thiên tộc, có thể biết quá khứ, hiểu tương lai, rất nhiều chuyện có thể giấu diếm được bất bất kỳ ai nhưng tuyệt đối không thể gạt được Tô Họa.
“Bằng chứng!” Tin tưởng thì tin tưởng, nhưng Tiêu Phàm vẫn là có một chút khúc mắc không thể chặt đứt được.
Nếu như Tiêu Thần Võ lừa hắn thì chẳng phải nói lên Tiêu Thần Võ cũng đang mưu tính điều gì đó, thậm chí có thể là kẻ thù của Chiến Hồn đại lục?
Nhưng Tiêu Thần Võ đại diện cho Truyền Thừa điện, hơn mấy ngàn mấy vạn năm vẫn luôn suy nghĩ cho Chiến Hồn đại lục, hơn nữa còn luôn kéo dài truyền thừa của Tu La điện.
Nếu như không có Truyền Thừa điện thì truyền thừa của Tu La điện phỏng chừng đã sớm bị cắt đứt rồi, không thể nào đến lượt trên người Tiêu Phàm hắn.
Nói theo một ý nghĩa nào đó thì Tiêu Thần Võ cũng là ân nhân của Tiêu Phàm, không có Tiêu Thần Võ thì Tiêu Phàm làm sao sẽ có được thành tựu như ngày hôm nay?
Cho nên dù trong lòng của hắn đã xuất hiện nghi ngờ nhưng hắn cũng không muốn hoài nghi Tiêu Thần Võ.
“Bằng chứng thì ta không có thế nhưng ta có thể nói cho ngươi hai chuyện, bản thân ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận một chút.” Tô Họa híp mắt nói.
“Rửa tai lắng nghe.” Tiêu Phàm trịnh trọng gật đầu, nhưng vẻ mặt mấy người Diệp Thi Vũ thì lại mờ mịt, không biết nguyên do.
“Chuyện thứ nhất, mặc dù truyền thừa của các thế hệ Tu La Điện chủ đều có quan hệ với Truyền Thừa điện nhưng tại sao vẫn có vài truyền thừa không hề được truyền trong Truyền Thừa điện? Mà lại được truyền trong nội bộ Tu La điện?” Tô Họa nói.
Tiêu Phàm nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, điểm này chính hắn cũng đã sớm nghĩ đến.
Ngoại trừ đạt được Vô Tận Chiến Hồn bên ngoài Truyền Thừa điện, Vô Tận Chiến Điển, Tu La kiếm đều là lấy được ký ức truyền thừa trong Luyện Tâm tháp, huyết mạch Tú Lâu cùng với tinh huyết Tu La Vương… đều là Tu La Điện chủ đời trước tự chuẩn bị.
Những vật này được truyền thừa xuống cũng là thông qua nội bộ Tu La điện, không có liên quan gì với Truyền Thừa điện.
Cho dù ngay cả Vô Tận Chiến Hồn cũng không phải là toàn bộ, Tiêu Phàm lấy được mấy đoàn Vô Tận Hỏa Diễm ở bên ngoài mới có thể từ từ hoàn thiện Vô Tận Chiến Hồn.
Tiêu Phàm đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân nhưng cuối cùng chỉ có một loại nguyên nhân là hợp lý nhất, đó chính là Tiêu Thần Võ cũng đã từng nói những lời giống vậy với các Tu La Điện chủ đời trước.
Đồng thời Các Tu La Điện chủ cũng đều nghi ngờ tính chân thực của những điều mà Tiêu Thần Võ đã nói, tuy rằng cuối cùng đều đã chết đi nhưng lại tự mình kéo dài truyền thừa Tu La điện, mà không phải là nhờ tay Tiêu Thần Võ.
Dần dần truyền thừa Tu La điện không có nhiều quan hệ với Truyền Thừa điện nữa, hoặc cũng có thể nói Tu La điện muốn thoát khỏi sự khống chế của Truyền Thừa điện.
“Chuyện thứ hai, dựa vào thực lực của Tiêu Thần Võ thì ông ta hoàn toàn có thể tự đi vào Thiên Địa Lao Ngục, nhưng vì sao lại muốn mượn tay của ngươi?” Tô Họa tiếp tục nói.
Tiêu Phàm híp mắt, điểm này lúc trước hắn cũng đã hoài nghi, nhưng Tiêu Thần Võ lại tìm cớ khác để nói với hắn.
“Chẳng lẽ ngươi thực sự tin Tiêu Thần Võ vừa xuất hiện thì Chiến Thần điện và bộ lạc Huyết Ma đều sẽ đối phó với ông ta sao?” Không đợi Tiêu Phàm mở miệng thì Tô Họa lại nói tiếp, tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Phàm.
“Chẳng lẽ không phải?” Tiêu Phàm hỏi ngược lại, hắn nhất thời không thể tiếp nhận được, nếu như Tiêu Thần Võ cũng không đứng bên cạnh hắn thì hắn còn có bản lĩnh gì để đối phó với bộ lạc Huyết Ma và Chiến Thần điện nữa?
“À, ngươi đã biết các Tu La Điện chủ đời trước chết như thế nào đúng không, bọn họ đều chết ở trong tay bộ lạc Huyết Ma và Chiến Thần điện, ngươi cảm thấy với thực lực của Tiêu Thần Võ thì không thể bảo vệ bọn họ sao?” Lời của Tô Họa không khiến người khác kinh ngạc đến chết thì không ngừng.
Tròng mắt Tiêu Phàm hơi co rút lại, đột nhiên vỗ đầu một cái tựa như đã hiểu ra điều gì, trong lòng do dự nói: “Không sai, Tiêu Thần Võ chiếm giữ cơ thể của Dạ Cửu Thiên, ông ta dù sao cũng có cảnh giới Thiên Thần, nếu ông ta không muốn các Tu La điện chủ đời trước chết thì cũng không có ai có thể giết chết Tu La điện chủ.”
“Nhưng tại sao ông ta lại muốn nhìn bọn họ chết?” Tiêu Phàm tin tưởng lời nói của Tô Họa nhưng hắn vẫn còn một vài chuyện không thể hiểu được.
“Bởi vì trong mắt Tiêu Thần Võ, bọn chỉ là một đám vô dụng, giữ lại một đám vô dụng thì có ích lợi gì?” Tô Họa khinh bỉ nhìn Tiêu Phàm một cái, tựa như đang nhìn một tên vô dụng.
Loại ánh mắt này khiến cho Tiêu Phàm rất khó chịu, nhưng hắn cảm thấy Tô Họa nói không sai, cái chết của các Tu La Điện chủ đời trước đều có liên quan đến Tiêu Thần Võ.
“Ông ta để ngươi đi vào Thiên Địa Lao Ngục cũng chỉ là để thử xem ngươi có phải là một tên vô dụng hay không mà thôi, nếu như ngươi có thể mang thứ ông ta muốn ra ngoài thì cũng thôi đi.
Nhưng nếu như không thể mang ra thì các ngươi đều phải chết, mà tất cả những người có liên quan tới các ngươi đều sẽ biến mất trên đời này.” Lời nói của Tô Họa dường như bắt đầu nhiều lên.
Con ngươi Tiêu Phàm run lên, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại gương mặt hiền lành của Tiêu Thần Võ kia liền không khỏi sợ run cả người.
Hắn chưa từng nghĩ đến bản thân cũng chỉ là một quân cờ?
Sự đả kích này thật sự là quá lớn đối với hắn!