Bên trong Thần Cung, linh hồn thể của Tiêu Phàm đột nhiên thay đổi, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt lực hư vô xung quanh, tốc độ đáng sợ kia khiến Tiêu Phàm hãi hùng khiếp vía.
Ở phía sau linh hồn bản thể, hai luồng khí Sinh Tử lượn lờ, ngưng tụ thành một bản Âm Dương Thái Cực Đồ, giống y như đúc.
Dị thường ở chỗ, lực hư vô cuồn cuộn tràn vào bên trong Sinh Tử Thái Cực Đồ, trực tiếp hóa thành một nguồn năng lượng mênh mông chảy vào bên trong linh hồn bản thể.
Thậm chí, còn có một luồng sức mạnh thông qua Thần cung phản lại thân thể của hắn.
Đây là một hiện tượng kỳ lạ, khiến Tiêu Phàm có chút ngạt thở, Sinh Tử Thái Cực Đồ kia lại có thể dung hợp lực hư vô để dùng cho bản thân, thật sự quá nghịch lý.
Chẳng lẽ nguyên nhân chính là do đã lĩnh ngộ tới năm thành Sinh Tử Áo Nghĩa?
Nghĩ đến điều này, trong lòng Tiêu Phàm cực kì mất bình tĩnh, nếu đúng là vậy, thì sức mạnh khác phải chăng cũng có thể bị Sinh Tử Áo Nghĩa triệt tiêu và luyện hóa, sau đó hóa thành năn lượng của bản thân?
Không chờ Tiêu Phàm kịp phản ứng, hắn bỗng nhiên phát hiện thân thể của mình lại bị một nguồn sức mạnh huyền diệu nào đó cải tạo.
Cải tạo?
Tiêu Phàm biến sắc, linh hồn lực trong nháy mắt chạy khắp ngõ ngách trong thân thể, Tiêu Phàm kinh ngạc phát hiện, trong thân thể giăng đầy những vòng xoáy nhỏ đang nhanh chóng hút lấy thần lực trong thân thể.
"Đây chẳng lẽ là Nhục Thân Thần Thông trong truyền thuyết?" Tiêu Phàm kinh ngạc đến mức xém chút kêu lên.
Nghe đồn, cơ thể con người là một cái kho tàng, ẩn chứa các loại sức mạnh, khi đạt tới điều kiện nhất định, có thể kích phát loại năng lượng này trở thành của bản thân.
Một khi hoàn toàn điều khiển được loại sức mạnh này, dùng để chiến đấu sẽ có được hiệu quả không ngờ tới.
Nếu như không có Tu La truyền thừa, Tiêu Phàm xem ra không nghĩ tới điểm này.
Chỉ là hắn không biết, nhục thân có thể khai mở thần thông, vậy linh hồn phía sau Âm Dương Thái Cực Đồ lại là cái gì vậy?
Có điều hắn biết là, tất cả đều là kết quả của việc lĩnh ngộ năm thành Sinh Tử Áo Nghĩa, khiến bản thân kích phát năng lượng Nhục Thân Thần Thông.
" Thái Cực Đồ có thể dung luyện lực hư vô ư?" Tiêu Phàm hít sâu, cố gắng bình tĩnh trở lại, trong lòng tự nhủ: "Hai loại sức mạnh sinh và tử, không lẽ gọi là Sinh Tử Đồ?"
Tên là gì Tiêu Phàm cũng không mấy quan tâm, có điều loại linh hồn bản thể này có thể cắn nuốt sức mạnh của lực hư vô khiến hắn vô cùng kinh hãi.
"Chờ một chút." Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào linh hồn bản thể phía sau Âm Dương Thái Cực Đồ, trên mặt đột nhiên hiện lên nét rạng rỡ.
"Không phải ta đang băn khoăn về Hồn Văn Đồ sao? Nếu như có thể kết hợp Sinh Tử Áo Nghĩa với Âm Dương Thái Cực Đồ, sau đó phác họa ra Hoàng Tuyền thạch, sẽ như thế nào?" Tiêu Phàm cười.
Nghĩ như vậy, hắn phát hiện điều băn khoăn của mình đột nhiên được giải quyết, suy nghĩ cũng thông suốt.
Nói là làm, lấy ra Hoàng Tuyền thạch thu được ở Băng tộc, ý niệm bao phủ Hoàng Tuyền thạch, bắt đầu luyện hóa.
Căn cứ vào cảnh giới linh hồn hiện tại của hắn, luyện hóa một viên Hoàng Tuyền thạch dĩ nhiên không phải chuyện khó khăn, mặc dù Hoàng Tuyền thạch rất lạnh, nhưng vẫn trong giới hạn chịu đựng của Tiêu Phàm.
Khoảng thời gian bốn canh giờ, Tiêu Phàm luyện hóa Hoàng Tuyền thạch thành công, lúc này Hoàng Tuyền thạch đã không còn là một viên đá hình tròn, mà biến thành một bức tranh.
Tiêu Phàm nghỉ ngơi hai canh giờ, khôi phục lại trạng thái của mình một cách tốt nhất, sau đó lấy ra Tu La kiếm rồi bắt đầu múa kiếm.
Mặc dù trong lòng hắn đã sớm có tư tưởng về Hồn Văn Đồ, nhưng hôm nay mới phát hiện, nếu trước kia đi phác họa Hồn Văn Đồ, thì thật là một việc lãng phí.
Đương nhiên, dù là một viên đá nhưng Hoàng Tuyền thạch lại rất khó tìm kiếm.
Nếu như hiện giờ có thể phác họa ra linh hồn bản thể phía sau Âm Dương Thái Cực Đồ, dù là sau này có cách nào tốt hơn, Tiêu Phàm cũng sẽ không hối hận.
Hiện tại hắn có thể khẳng định một điều, nếu như phác họa ra Hồn Văn Đồ, không chỉ có thể hóa giải công kích, mà lại có thể giúp ích cho việc tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiêu Phàm tập trung tinh thần vẽ Hồn Văn Đồ mà hắn muốn, quá trình này rất gian khổ, không được xảy ra chút sai lầm nào.
Một khi thất thủ, có thể dẫn đến thất bại trong gang tấc, đến lúc đó muốn tìm một viên Hoàng Tuyền thạch nữa cũng không hề dễ dàng.
Cho nên ban nãy Tiêu Phàm mới điều tiết bản thân đến trạng thái tốt nhát, do hắn không cho phép mình thất bại.
Thời gian trôi qua, tốc độ Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm càng ngày càng chậm, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt, những giọt mồ hôi từ từ lăn xuống.
"Nhất định không thể thất bại!" Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng kiên định, linh hồn bao phủ Hồn Văn Đồ, mỗi một chi tiết nhỏ đều khắc sâu trong đầu của hắn.
Nhưng cũng tại thời khắc này, Tiêu Phàm cảm thấy một nguồn sức mạnh huyền diệu chảy ra từ toàn thân, trong lúc hắn vận dụng Sinh Tử Áo Nghĩa phác họa Hồn Văn Đồ, vô số vòng xoáy nhỏ trong cơ thể hắn cũng phát sinh biến hóa vi diệu.
Sức mạnh vốn có trong cơ thể hắn đang nhanh chóng chảy đi mất, tuy nhiên những vòng xoáy nhỏ kia đang bắt đầu dung hợp, ngưng tụ thành một luồng sức mạnh trào dâng từ tứ chi bách hài của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không mảy may để ý tới những điều này, Nhục Thân Thần Thông một khi xuất hiện thì sẽ không biến mất, chỉ cần hắn từ từ khai thác mà thôi.
Vốn dĩ Tiêu Phàm vẫn chưa kịp nghiên cứu Thần Thông, không biết loại Thần Thông này có tác dụng gì, đến giờ này Thần Thông lại có thể giúp hắn tập trung sức mạnh.
Hoan hỉ một lát, Tiêu Phàm lại có chút thất vọng, vì hắn phát hiện, Thần Thông chỉ có tác dụng phụ trợ.
Nói theo một ý nghĩa nào đó thì tác dụng ấy không lớn lắm, ngay từ đầu điều Tiêu Phàm muốn chính là một loại thần thông có tính công kích.
Bởi vì trong ghi chép của Tu La truyền thừa, thần thông mang tính công kích thường có thể vượt cấp chiến đấu, hơn nữa đó là thứ mà tu sĩ xem như con át chủ bài cuối cùng.
Tiêu Phàm lắc đầu, bây giờ không phải là lúc phân tâm, hiện tại hắn phải làm sao để một mạch phác họa ra Hồn Văn Đồ.
Hiện tại, Hồn Văn Đồ phác họa ra là vô số những đường vân huyền ảo, người bình thường chỉ nhìn một thoáng, có thể tinh thần sẽ bị cuốn vào trong đó.
Mặc dù có vẻ dễ dàng, nhưng việc phác họa của Tiêu Phàm lại cực kì gian nan, còn phức tạp hơn nhiều so với việc điêu khắc một Hồn điêu, đẳng cấp hoàn toàn không giống nhau.
Ròng rã qua ba ngày ba đêm, Tiêu Phàm mới dừng tay, trong lòng của hắn có chút vui vẻ, may mắn là bản thân vừa mới kích phát được Nhục Thân Thần Thông, bằng không, muốn một mạch hoàn thành Hồn Văn Đồ, đó là điều không thể!
Một khi dừng lại, uy lực Hồn Văn Đồ sẽ giảm đi rất nhiều, đây không phải là kết quả mà Tiêu Phàm mong muốn.
Tiêu Phàm hít sâu, nhìn Hồn Văn Đồ trước mắt với vẻ mặt hài lòng.
Hồn Văn Đồ như là một bức tranh lẳng lặng ngụ trong hư không, đường vân trên đó giống như đường cong, không có bất kỳ góc cạnh nào, khí lực sắc bén khó thứ gì có thể so sánh được.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đoán chừng ai cũng không tin thứ này được dùng kiếm phác họa ra.
Đường vân hai hướng vờn quanh, tựa như hai con Âm Dương Ngư đang vờn nhau, nhưng lại có chút không tương đồng.
Lúc hơi chuyển động ý nghĩ, phía trên lượng lờ hai loại sương mù huyền diệu, một loại khiến người ta cảm giác thân quen dễ chịu, loại kia lại làm cho người ta một phen kinh hãi.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, Sinh Tử Luân Hồi Đồ và linh hồn bản thể phía sau Âm Dương Thái Cực Đồ có chút giống nhau, nhưng lại không hoàn toàn tương đồng.
"Ẩn chứa hai lực Sinh Tử, tuần hoàn qua lại, luân hồi không ngừng, nếu đã như vậy thì gọi là Sinh Tử Luân Hồi Đồ đi." Tiêu Phàm nghĩ thầm trong bụng.
Lời vừa dứt, ý niệm của Tiêu Phàm nhất động, Sinh Tử Luân Hồi Đồ bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã là bên trong Thần cung, nằm gọn trong tay linh hồn bản thể.
Sau một khoảnh khắc, điều khiến Tiêu Phàm kinh ngạc xảy ra, chỉ thấy linh hồn bản thể phía sau Âm Dương Thái Cực Đồ hóa thành từng đợt sương mù hòa quyện vào bên trong Sinh Tử Luân Hồi Đồ.
"Dùng Sinh Tử Áo Nghĩa để khơi mào, là điều không thể tốt hơn, về sau Sinh Tử Luân Hồi Đồ sẽ do linh hồn bản thể điều khiển." Tiêu Phàm mỉm cười, từ nay trở đi không có cái gì gọi là Sinh Tử Đồ, chỉ có Sinh Tử Luân Hồi Đồ này mà thôi.
Bỗng nhiên, Tiêu Phàm nghĩ tới cái gì đó mà thốt lên: "Không biết rốt cuộc Thần Thông có chỗ nào dị thường đây?"