Năm con hung thú Ma Giáp Cổ Ngạc cảm nhận được khí thế bạo phát trên thân thể của đám người Lăng Phong, lập tức thân hình khựng lại, nhưng trong nhãn thần vẫn lộ ra vẻ khinh thường.
Bọn chúng đều là Thần giai trung kỳ, tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Chiến Thần cảnh trung kỳ của nhân loại. Hơn nữa trong Thú tộc, chúng giống như những tồn tại ở đăng cấp yêu nghiệt. Há lại sợ vài tu sĩ đẳng cấp thấp của nhân loại!
“Tại sao ta cảm giác như bọn chúng đang coi thường chúng ta?” Độc Cô Tương Đình làm bộ mặt khó chịu nói. Hắn dù sao cũng là nhị biến Chiến Thần, bị một Hồn thú coi thường thì làm sao có thể cảm thấy dễ chịu được.
“Bọn chúng chí ít đều là tứ biến Chiến Thần, coi thường chúng ta là bình thường.” Tô Vân Nhiên nói, trong đầu nghĩ tới cảnh tượng trước kia Chiến Hoàng Thiên hợp lực với Diệp Khuynh Thành đối chiến Ma Giáp Cổ Ngạc.
Bọn họ hiện tại dù có thi triển toàn lực, đối địch với đám Hồn thú này vẫn không nắm chắc thắng lợi, mà hai người Chiến Hoàng Thiên và Diệp Khuynh Thành chỉ là tu vi Chiến Thánh cảnh mà có thể đối phó được Ma Giáp Cổ Ngạc, từ góc độ này cho thấy thực lực của hai người mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
“Lăng cô nương, Độc Cô huynh, một tổ hai người diệt một con, Tô huynh đối phó một con chắc không vấn đề gì chứ?” Lăng Phong đột nhiên mở miệng.
“Không vấn đề!” Tô Vân Nhiên gật gật đầu, hắn liếc nhìn Lăng Phong một cái, không ngờ Lăng Phong cũng là Chiến Thần cảnh trung kỳ.
Hồi trước do áp chế tu vi nên nhất thời hắn vẫn chưa biết, chỉ biết Quan Tiểu Thất mạnh hơn mình, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn khách khí như vậy với Quan Tiểu Thất.
Độc Cô Tương Đình bị Lăng Phong xem thường, có chút không thoải mái, dựa vào đâu ngươi để Tô Vân Nhiên một mình đối phó với một con, mà để ta với Lăng Thanh Tịch hợp lực đối phó một con?
Nhưng khi hắn cảm nhận được khí thế toát ra từ người của Lăng Phong, trong lòng dấy lên kinh ngạc, hít sâu một hơi rồi nói: “Được”.
Độc Cô Tương Đình giờ mới phát hiện, bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo khi hắn là nhị biến Chiến Thần, trong mắt của Lăng Phong và Quan Tiểu Thất vốn dĩ không là gì cả, nguyên nhân là hắn không nhìn thấu được tu vi của hai người họ.
Nếu hắn biết Lăng Phong là tứ biến Chiến Thần, và Quan Tiểu Thất là ngũ biến Chiến Thần thì đã không nghĩ như vậy.
Lăng Thanh Tịch gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhưng ánh mắt lại bán đứng chính cô, hẳn là cô cũng đang cảm thấy khiếp sợ không thôi.
“Tiểu Thất, chúng ta nhanh chóng diệt ba con”. Lăng Phong khẳng khái nói.
Gào…! Ma Giáp Cổ Ngạc nổi giận gầm lên một tiếng, rúng động xung quanh, hư không dường như vỡ vụn, thần lực cuồn cuộn sôi sục nhào tới nơi Lăng Phong và mọi người.
Hiển nhiên, Ma Giáp Cổ Ngạc cũng nghe hiểu những lời của Lăng Phong nói, bị mấy tên tộc người yếu đuối xem thường như con sâu cái kiến, làm nó phẫn nộ đến cực điểm.
Ngay tức thì, Ma Giáp Cổ Ngạc cực nhanh nhào ra, thân hình của nó xem thì có vẻ lừ đừ nhưng lại vô cùng linh hoạt. Nó há hốc cái miệng đầy máu ngoạm tới Lăng Phong, nó phải cho tên tiểu tử này biết kết cục của kẻ giám coi thường nó.
“Hỏa Ngục!”
Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, hắn vẫn lo rằng Ma Giáp Cổ Ngạc không dám xông lên, nay đã dám đơn độc lao tới nếu không tiếp đón thì thật là có lỗi với nó rồi.
Lửa Phượng Hoàng bao trùm lấy Ma Giáp Cổ Ngạc, độ nóng chết người khiến nó gầm lên không dứt, tuy thân thể của nó được bao bọc bởi vảy giáp lửa Phượng Hoàng không kém hơn Thiên hỏa là mấy.
Tuy giờ chưa đạt tới cấp độ Thiên hỏa, nhưng lửa của tứ biến Chiến Thần thì không có bất cứ vấn đề gì.
“Gừ…”
“Gào…”
Bốn con hung thú khác cũng gầm lên, màn sương màu đen cuồn cuộn che phủ bầu trời, ào ào vô tận. Chúng động thủ cùng một lúc khiến thiên địa đều biến sắc.
“Tiểu Thất!” Lăng Phong nhìn thấy bốn con hung thú đồng loạt đánh tới, mặt mày biến sắc.
“Yên tâm, bắn lén là sở trường của ta”. Quan Tiểu Thất mỉm cười, sớm đã kéo căng Phi Vũ thần cung, không cần Lăng Phong mở miệng, hắn sớm đã chuẩn bị bắn lén.
Bây giờ Ma Giáp Cổ Ngạc bị Lăng Phong khống chế, Quan Tiểu Thất đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
“Thần Ảnh!”
Một tiếng hét nhỏ, mũi tên trong tay gầm rít phóng ra, mọi người chỉ trông thấy một luồng sáng lóe lên, mũi tên đã tiếp cận Ma Giáp Cổ Ngạc, góc độ cực kỳ tinh quái nhắm thẳng hàm dưới của Ma Giáp Cổ Ngạc mà đâm vào.
Toàn thân Ma Giáp Cổ Ngạc đều là vảy giáp có thể so sánh với áo giáp thần binh, nhưng hàm dưới lại là nhược điểm của nó, không được vảy giáp hộ thể làm sao có thể chống đỡ được một tiễn của Quan Tiểu Thất?
Phụt một tiếng, mũi tên cắm vào hàm dưới rồi xuyên ngược qua xương sọ của nó bắt thẳng lên trời.
“Gào…Gào…” Ma Giáp Cổ Ngạc ngửa mặt lên trời gào thét, đôi mắt hằn lên những tia máu, quằn quại khổ sở một hồi cuối cùng cũng gục xuống.
Bốn con hung thú kia trông thấy tình cảnh đó, sát khí đột ngột dâng cao, việc Ma Giáp Cổ Ngạc bị một nhân tộc sát hại làm khơi dậy sự phẫn nộ của chúng.
“Không ổn, Ma Giáp Cổ Ngạc kia đang triệu tập đồng bọn!” Tô Vân Nhiên gọi lớn, sắc mặt biến đổi.
Hắn giao thủ với một con hung thú, vậy mà khó khăn lắm mới chế ngự được nó, nay Ma Giáp Cổ Ngạc lại còn đang triệu tập đồng bọn nữa, nếu lại tới vài con thì thật là phiền phức.
“Làm sao ngươi biết nó đang triệu tập đồng bọn?” Lăng Thanh Tịch có chút không tin.
“Đừng quên, Tô Vân Nhiên là người của Tô gia.” Độc Cô Tương Đình lại tin lời của Tô Vân Nhiên, hắn thân là người của gia tộc Độc Cô, rèn đúc binh khí giống như việc ăn uống bình thường hằng ngày vậy.
Tô gia làm việc gì vậy? Đây chính là Liệp Hồn các, mỗi ngày Tô gia đều giao du với hồn thú, làm sao lại không biết tập tính của hồn thú?
Bọn hồn thú thượng cổ này tuy không thông thạo tiếng người nhưng cùng là hồn thú, Tô Vân Nhiên tất nhiên biết chúng đang làm gì.
“Đi!” Quan Tiểu Thất tin lời của Tô Vân Nhiên không chút do dự, bây giờ bọn họ có thể phát huy thực lực Chiến Thần cảnh, dư sức có thể chạy thoát thân, nhưng cùng đám hung thú này chém giết thì không thể được.
“Không còn kịp rồi.” Lăng Phong thiêu đốt thân thể của Ma Giáp Cổ Ngạc, trên trán lấm tấm rơi vài giọt mồ hôi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời trời.
Lúc này, tiếng gầm rú văng vẳng bên tai không dứt, bốn phương tám hướng quanh họ đều vọng tới âm thanh gầm gừ phẫn nộ của hồn thú.
“Chạy trốn ư? Chạy hướng nào bây giờ?”
Khắp nơi đều có bóng dáng của hồn thú, coi như muốn chạy trốn cũng không kịp.
Thoáng chút do dự, phía chân trời đã xuất hiện bóng dáng của nhiều con Hồn thú, thoáng chốc vài con đã áp sát ngay trước mặt.
“Chỉ có thể xông lên giết chúng mà thoát ra.” Quan Tiểu Thất nghiến răng nói, sự nguy hiểm của tầng không gian thứ tám vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Vài người cảm thấy có chút hối hận, nếu sớm biết thì không nên đối đầu với mấy con Hồn thú này mà nên tìm cách chạy trốn thì hơn.
Đáng tiếc, có hối hận thì đã muộn, hiện tại như thế nào để sống sót mới là vấn đề cần làm.
“Gào…Gừ…Gừ…” Năm sáu con hồn thú bao vây lấy đám người Quan Tiểu Thất, hơn nữa số lượng của chúng vẫn tiếp tục tăng, trong nhất thời họ không biết nên vượt vòng vây từ hướng nào.
“Gào…”
Không lâu sau, một con hồn thú rốt cuộc chịu không nổi, sát khí trùng trùng lao tới đám người Quan Tiểu Thất.
“Vèo…” cũng trong khoảnh khắc đám người Quan Tiểu Vân chuẩn bị động thủ thì đột nhiên một đạo kiếm khí màu đen từ xa rít lên phóng tới, Hồn thú định giết đám người Quan Tiểu Thất bị kiếm khí màu đen đánh bay mấy trăm trượng.
Mấy người tự khắc nhìn về nơi phát ra đạo kiếm khí đó, trông thấy một thanh niên khoác áo choàng trắng đứng lơ lửng trên không, thần sắc lạnh lùng nhìn đám hồn thú kia, ánh mắt sắc lạnh như thanh kiếm, có thể xuyên thủng hư không.
Chàng trai trẻ này khí thế hừng hực hơn người, áo trắng hơn tuyết, một tay cầm kiếm, một tay vững vàng, thân thể phát ra khí tức vô cùng bá đạo.
Khoảnh khắc đám hồn thú trông thấy người thanh niên mặc áo choàng trắng kia, thần sắc của chúng lộ ra nét kinh sợ, lần lượt thoái lui vài bước.
Đám người Lăng Phong vô cùng kinh ngạc, đám hồn thú kia như vậy mà lại e sợ thanh niên mặc áo choàng trắng, phải biết rằng chúng đông thế kia, đến cả Chiến Thần hậu kỳ cũng có thể dễ dàng bị chúng xé xác.
“Người này sao khiến ta có cảm giác rất thân quen?” Quan Tiểu Thất lộ vẻ ngờ vực, càng nhìn vào thanh niên mặc áo choàng trắng kia lại càng thấy thân quen, tuy nhiên lại không thể nhớ ra.