Oanh một tiếng vang thật lớn, thân thể Phong Thiên Khê bay ngược ra, đập ầm ầm
lên mặt đất, bốn phía đất đá tung toé, bụi bặm nổi lên.
Đám người một mảnh tĩnh mịch, tất cả đều kinh hãi nhìn chằm chằm bên trong bụi
bặm.
- Phong Thiên Khê bị một kích đánh bay?
Hồi lâu, đột nhiên có người kinh hô, những người khác cũng không nhịn được hít
một hơi lạnh.
Phong Thiên Khê là Thập Đại Yêu Nghiệt, lại bị người ta một kích chấn bay, hơn
nữa một chút sức phản kháng đều không có?
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không tin.
Thời khắc bọn hắn phóng tầm mắt nhìn tới, nhìn thấy Tiêu Phàm vẫn đứng tại chỗ
chắp tay như cũ, đạm mạc nhìn đám bụi bặm.
- Chẳng lẽ vừa rồi xuất thủ không phải Tiêu Phàm?
Có người kinh ngạc nói, tốc độ kia thực sự quá nhanh, đám người tự xem đến
không chân thực.
- Ta muốn giết ngươi!
Tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong bụi bậm truyền đến, ngay sau đó, một vệt sáng
bắn ra, hư không xuất hiện một đạo hư ảnh lớn mấy chục trượng, một cước hung
hăng hướng về Tiêu Phàm đạp xuống.
Một cước này nếu dẫm lên, đoán chừng Tiêu Phàm không chết cũng tàn phế.
- Cùng một chiêu thức, ngươi cảm thấy còn hữu dụng không?
Trong mắt Tiêu Phàm đều là vẻ khinh thường, đưa tay vung ra một kiếm, một kiếm
này mặc dù không có ẩn chứa bất kì huyền ảo chi lực gì, nhưng lại vô cùng sắc
bén, dường như muốn xé mở hư không.
Hư ảnh to lớn kia ở nơi này chém ra một kiếm, trực tiếp bị xé toạc ra, nhưng
mà tốc độ kiếm khí lại không mảy may giảm, xông thẳng đến Phong Thiên Khê.
Lúc trước Tiêu Phàm chém giết đạo hư ảnh này dễ như trở bàn tay, lại càng
không cần phải nói thực lực hiện tại của hắn.
Phong Thiên Khê năm lần bảy lượt khiêu khích Tiêu Phàm, không nhìn bản thân
mình, Tiêu Phàm hoàn toàn không có bất kỳ lưu tình gì, hắn không chủ động giết
người đã là vinh hạnh của Phong Thiên Khê rồi.
Phong Thiên Khê dám chủ động giết hắn, Tiêu Phàm nào sẽ bỏ qua.
Một kiếm chém xuống, coi như giết không giết chết Phong Thiên Khê thì nàng
cũng bị trọng thương.
Nhìn thấy kiếm khí Tiêu Phàm gào thét tới, Phong Thiên Khê trợn to hai mắt,
trong mắt đều là vẻ sợ hãi, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, thực lực của Tiêu
Phàm mạnh như vậy.
Đến hiện tại nàng mới phát hiện, mình quả thật là quá khinh thường thực lực
của Tiêu Phàm, nàng bây giờ mới nghĩa đến câu nói kia của Tiêu Phàm, mới biết
Tiêu Phàm chỉ đang nói sự thật mà thôi, cũng không phải là châm chọc nàng, bởi
vì so với Tiêu Phàm mà nói, nàng thực rất yếu.
Đáng tiếc, bây giờ hối hận vẫn còn kịp sao?
Phốc!
Đang lúc Phong Thiên Khê tuyệt vọng, đột nhiên, một đạo hắc ảnh từ trong mắt
nàng lóe lên, che chắn trước người nàng, một đạo huyết kiếm bắn ra, đem hư
không đều nhuộm thành huyết sắc.
Phong Thiên Khê trợn to hai mắt, một tay bụm mặt, kinh hãi nhìn đạo thân ảnh
kia, hai mắt đỏ bừng.
- Nhị Ca!
Phong Thiên Khê dùng hết toàn lực gào lên, nhanh chóng xông lên ôm lấy đạo
thân ảnh kia, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Kịp thời xuất thủ cứu Phong Thiên Khê không phải ai khác mà chính là Dạ Cô U,
tại thời điểm mấu chốt, hắn dùng bản thân mình che chắn trước người Phong
Thiên Khê.
Phong Thiên Khê nằm mơ cũng không nghĩ đến, tại thời điểm then chốt cứu mình
là Dạ Cô U, mà không phải Chiến Hoàng Thiên.
Một vài hình ảnh liên quan tới Dạ Cô U lóe lên trong đầu Phong Thiên Khê, nàng
không ngừng nức nở, ôm thật chặt thanh niên mặc áo đen trong ngực.
- Nhị Ca, ngươi làm sao ngốc như vậy?
Phong Thiên Khê rút tiếng nói, nước mắt nhỏ xuống trên người Dạ Cô U.
Sắc mặt Dạ Cô U trắng bệch, một kiếm vừa rồi, mặc dù không muốn mạng hắn,
nhưng lại làm hắn trọng thương, trong thời gian ngắn không có khả năng khôi
phục, lập tức đau thương cười nói:
- Ngươi là muội muội ta.
Tiêu Phàm cau mày nhìn Dạ Cô U một cái, không có nói thêm cái gì, chậm rãi thu
hồi kiếm trong tay.
Hắn biết rõ, Dạ Cô U có thực lực ngăn trở một kiếm này cho bản thân, nhưng hắn
không làm, mà là dùng thân thể bảo vệ Phong Thiên Khê.
Cũng không phải Dạ Cô U muốn tranh thủ nhận được sự đồng tình của Phong Thiên
Khê, mà là Dạ Cô U biết rõ, nếu như hắn dùng công kích ngăn Tiêu Phàm lại,
Tiêu Phàm khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Không thể không nói, Dạ Cô U cược đúng, Tiêu Phàm làm người rất rõ ràng, chỉ
cần đánh mất chiến lực của bản thân, Tiêu Phàm mới có thể thu hồi sát tâm.
- Tiêu Điện Chủ, xá muội có chỗ đắc tội, xin giơ cao đánh khẽ.
Dạ Cô U đột nhiên tránh thoát Phong Thiên Khê, nhìn về phía Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm không nói, nhìn Dạ Cô U thật sâu một cái, sau đó nhìn về phía Phong
Thiên Khê, hừ lạnh một tiếng nói:- Ngươi có một huynh trưởng rất __ tốt!
__
Phong Thiên Khê phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không những đánh nàng, mà
còn làm Dạ Cô U tổn thương, cừu hận này trong thời gian ngắn không có khả năng
buông xuống.
Dạ Cô U sợ Phong Thiên Khê lại đắc tội Tiêu Phàm, hắn lập tức vội vàng kéo
Phong Thiên Khê, nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Đa tạ Tiêu Điện Chủ thủ hạ lưu tình!
Tiêu Phàm với Chiến Hoàng Thiên cũng dám động sát tâm, làm sao có thể không
dám giết bọn họ đây?
- Nhị Ca, chúng ta?
Phong Thiên Khê vẫn có chút không cam lòng.
Phong Thiên Khê lắc đầu, truyền âm nói:
- Coi như ngươi và ta hợp lực, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn, nếu như
chúng ta động thủ, liệu có còn sống được không? Trước đó chẳng lẽ ngươi còn
chưa thấy được thực lực của bọn hắn sao?
- Ta...
Thần sắc Phong Thiên Khê khó xử vô cùng, trước đó nàng cùng Quan Tiểu Thất
giao thủ, căn bản không chiếm được chỗ tốt gì.
- Tam Muội, về sau tận lực không được đắc tội Tiêu Phàm, chúng ta không đắc
tội nổi hắn.
Dạ Cô U hít sâu một cái nói.
Nói đến đây, Dạ Cô U lại thật sâu nhìn Tiêu Phàm một cái, hắn đối với tính
cách của Tu La Điện Chủ biết rõ, vô tình lạnh lùng hơn người, lại còn cô đơn
chiếc bóng.
Nhưng Tiêu Phàm cùng lịch đại Tu La Điện Chủ không giống nhau, hắn không phải
vô tình như thế, nhưng giết người so với lịch đại Tu La Điện Chủ càng thêm
hung ác.
Hắn có huynh đệ, vì huynh đệ, hắn ngay cả mạng đều có thể không cần, Dạ Cô U
biết, người như vậy mới là kinh khủng nhất.
Phong Thiên Khê cái hiểu cái không, nhưng biết rõ Tiêu Phàm không thể đắc tội,
nàng mới vừa cảm giác mình ở kề cận cái chết, hiện tại bình an vô sự, để cho
nàng có loại cảm giác sau khi chết được hồi sinh.
Nơi xa Lăng Thanh Tịch nhìn Tiêu Phàm thật sâu một cái, nàng vừa rồi được
chứng kiến một mặt hung lệ tàn nhẫn của Tiêu Phàm thật không nghĩ đến Tiêu
Phàm vậy mà buông tha Phong Thiên Khê.
- Tiêu Phàm, ngươi rốt cuộc là dạng người gì đây? Vô tình, hay là hữu tình?
Trong lòng Lăng Thanh Tịch trầm ngâm nói.
Oanh!
Tiếng vang kịch liệt cắt ngang suy nghĩ của nàng, cũng kéo về tinh thần của
đám người, tất cả mọi người nhao nhao hướng về không trung, lại là nhìn thấy
một vệt sáng nhanh chóng hướng về mặt đất rơi xuống, tóe lên vô số bụi bặm.
Phía trên không trung, một tên Bàn Tử áo bào trắng, máu me khắp người, cầm
Chiến Thiên Kích trong tay lạnh lùng nhìn chằm chằm phía dưới, ngưng tiếng
nói:
- Chiến Hoàng Thiên, ngươi bại!
- Bại? Ta sẽ không bại!
Tiếng phẫn nộ gầm gừ từ trong bụi bậm truyền ra, chỉ thấy y phục rách nát,
Chiến Hoàng Thiên chật vật không chịu nổi chậm rãi từ trong phế tích đi ra, áo
bào trắng nhuốm máu, một màu đỏ tươi.
- Chiến Hoàng Thiên bại?
Đám người hít một hơi lạnh, không khỏi nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu một cái, tất cả
đều lộ ra vẻ chấn động.
Ai cũng không nghĩ tới Chiến Hoàng Thiên vậy mà thực sự bại! Coi như lần trước
cùng Tiêu Phàm giao thủ cũng là Chiến Hoàng Thiên cố ý bại a.
- Người này là ai, như thế nào lại cường đại đến thế?
Rất nhiều người bắt đầu ngờ vực thân phận của Nam Cung Tiêu Tiêu, đáng tiếc,
trừ người của Nam Vực, đoán chừng cũng không mấy ai có thể biết hắn.
- Nhị Ca thắng!
Quan Tiểu Thất kinh hỉ vô cùng.
- Ta biết Nhị Bàn sẽ thắng.
Lăng Phong tán dương Nam Cung Tiêu Tiêu một tiếng, bình thường hắn đối Bàn Tử
chỉ có khinh bỉ cùng đả kích.
Tiêu Phàm lại là trầm mặc không nói, thần sắc hơi hơi ngưng tụ, chậm chạp nói:
- Trận chiến vừa mới bắt đầu, Lão Nhị có lẽ liền không có khả năng thắng.
- Cái gì?
Lăng Phong cùng Quan Tiểu Thất kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, không biết vì sao.
- Giết!
Cũng đúng lúc này, Chiến Hoàng Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, quanh thân
hiện lên một đạo ánh sáng màu tím, giống như một vòng Thái Dương, hướng về
không trung gào thét.
- Công Tử không tốt, là Thiên Hữu Mệnh Quang!