Vô Thượng Sát Thần

Chương 156: Cùng Lên Đi



- Ngươi!

Thôi Thu phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, nhưng quả thực không nói được lời nào, là do chính hắn lúc trước đã nói đây là sinh tử chiến, không ai có thể ngăn cản.

- Đây gọi là gậy ông đập lưng ông, đến Đại Yên khiêu khích thì các ngươi phải chuẩn bị tâm lý nhận lấy cái chết.

Con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh vô tình.

Nếu như đã xuất thủ, vậy phải giết cho đến khi bọn chúng sợ mới thôi.

- U Vương nói không sai, ở Đại Yên chỉ có các ngươi giết bọn ta, không cho bọn ta giết các ngươi sao.

- Kiếm Vương Triều có cái gì hơn người chứ, đến Đại Yên ta ngang ngược càn rỡ, đây gọi là gieo gió gặt bão.

- Giết đi, tốt nhất là giết sạch bọn chúng.

Tu sĩ Đại Yên cảm giác rất hả giận, cho dù là mấy người Chiến Vương Học Viện không phục Tiêu Phàm thì thái độ cũng chuyển biến tốt lên một chút, có ít người càng là từ người qua đường biến thành người hâm mộ hắn.

- Vĩnh viễn không nên đắc tội Tiêu Phàm, bằng không sẽ chết rất thảm.

Triệu Vô Bệnh hít sâu một hơi nói, hắn may mắn mình đã hóa giải thù hận với Tiêu Phàm.

Bằng không diệt tộc không chỉ có Tôn gia và Hoàng gia, mà còn có Triệu gia hắn.

Tô Mộc Vũ gật đầu, một màn ở Tiêu Thành còn làm phát sợ, cũng may Tiêu Phàm không phát cuồng, bằng không Tô gia chỉ có thể trở thành lịch sử.

- Hừ, tiểu tử, ta tới giết ngươi!

Một tiếng gầm vang lên, lại một thanh niên áo trắng bước ra đứng cách Tiêu Phàm mười trường, trợn mắt nhìn Tiêu Phàm.

- Chiến Tông trung kỳ?

Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, người này là người mạnh nhất trong bảy người, dựa theo bọn hắn bài danh trở thành Nhất Dạ.

Ánh mắt Tiêu Phàm đảo qua hai người khác, chậm rãi Tu La Kiếm lên, thản nhiên nói:

- Ngươi, ngươi, còn có các ngươi, cùng lên đi, đừng làm phí thời gian của ta.

- Cái gì? Tiêu Phàm muốn một chơi sáu sao?

Trong lòng đám người mãnh liệt rung động, trừ Nhị Dạ mới vừa bị giết thì bảy người còn lại cùng tiến lên?

Tất cả đều là Chiến Tông cảnh a, hơn nữa còn một tên Chiến Tông cảnh trung kỳ, Tiêu Phàm chỉ là Chiến Tông cảnh sơ kỳ làm sao có thể là đối thủ của sáu người kia.

- Tiểu tử, ngươi rất ngông cuồng, nhưng muốn cuồng thì cũng cần phải có vốn liếng.

Tứ Dạ chậm rãi tiến lên, sau khi nghỉ ngơi một chút thì thương thế của hắn đã đỡ hơn nhiều.

Hai nữ tử và ba tên nam tử cũng đi lên, bọn hắn hiện tại ước gì Tiêu Phàm chết đi để báo thù cho Nhị Dạ.

Bọn hắn năm tên Chiến Tông cảnh sơ kỳ, một tên Chiến Tông cảnh trung kỳ, cho dù đối chiến với Chiến Tông cảnh hậu kỳ cũng có thể nắm chắc, huống chi chỉ là một tên Chiến Tông cảnh sơ kỳ?

Sáu người đem Tiêu Phàm vây ở trung ương, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.

- Lão Tam, ngươi cũng chơi quá lớn nha.

Bàn Tử lo lắng nhìn Tiêu Phàm, hắn đối với thực lực Tiêu Phàm thập phần tự tin, nhưng đối phương cũng không đơn giản.

Hắn biết Tiêu Phàm muốn rèn luyện bản thân, hi vọng bản thân mau chóng đột phá, nhưng đây chính là liều mạng a, nếu thua chỉ có một con đường hết.

- Đánh đi.

Ánh mắt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, theo lời nói của hắn, một cỗ kiếm khí phóng lên tận trời, không gian gào thét, giữa thiên địa trong nháy mắt tràn ngập một cỗ khắc nghiệt chi ý.

Tóc dài tung bay đứng tại chỗ, bá khí trùng thiên không ai bì nổi, giống như một tôn tên tuyệt thế sát thần.

- Giết!

Sáu người nhìn nhau, gầm thét một tiếng, mấy người lập tức triệu hồi ra Chiến Hồn, sáu thanh kiếm Chiến Hồn lơ lửng, khí thế sắc bén.

Chiến Hồn của người Kiếm Vương Triều đa phần là kiếm, từ đó có một cường giả nghiên cứu Chiến Hồn đưa ra một kết luận, Chiến Hồn cũng có thể di truyền

Phụ mẫu có Chiến Hồn gì, con cái bọn hắn cũng có khả năng thừa hưởng Chiến Hồn như thế.

- Giết hắn, lần sau học viện thi đấu ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, Kiếm Vương Triều ta nhất định có thể lấy lại danh hiệu Chiến Vương Học Viện.

Thôi Thu híp hai mắt, ánh mắt băng lãnh tới cực điểm.

Sáu người nhao nhao thi triển chiến kỹ tập trung vào Tiêu Phàm, tốc độ nhanh như thiểm điện, từ mọi hướng áp sát hắn, không cho hắn chút đường lui nào.

Tiêu Phàm rất bình tĩnh, khi kiếm của sáu người tới gần, Tiêu Phàm rốt cục động, hắn hóa thành một vệt sáng bắn thẳng lên trời.

- Đây là chiến kỹ gì? Chiến Tông cảnh lại có thể lăng không phi hành?

Đám người kinh hãi nhìn lên không trung, lại thấy Tiêu Phàm đang dạo bước mà đi.

Phải biết, chỉ có Chiến Vương cường giả mới có thể tùy ý ngự không phi hành, những người khác muốn ngự phi hành thì trừ khi nắm giữ Chiến Hồn phi hành.

Thân Pháp Chiến Kỹ mặt dù cường đại, nhưng cũng không có khả năng phi hành nhàn nhã như thế

- Đó là Lục Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ: Thế Vân Tung! Hắn làm sao biết?

Lão giả Kiếm Vương Triều kia híp hai mắt, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng.

- Thế Vân Tung? Đây không phải Thân Pháp Chiến Kỹ của Hoàng Tộc Tuyết Nguyệt Hoàng Triều Tuyết sao?

Sắc mặt Thôi Thu cũng hơi đổi, nếu như Tiêu Phàm và Tuyết Nguyệt Hoàng Triều có chút quan hệ vây sự tình có chút phiền phức rồi.

Lục Dạ nhìn Tiêu Phàm trên không trung, đầu tiên là hơi kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền trở nên băng lạnh, Thân Pháp Chiến Kỹ tất nhiên có thể tron thời gian ngắn lăng không, nhưng Hồn Lực tiêu hao cũng rất lớn.

- Hoành Tảo Thiên Quân!

Đột nhiên, không trung truyền đến một tiếng quát như sấm, chỉ thấy Tiêu Phàm đáp xuống vũ động trường kiếm, từng đạo kiếm khí sắc bén gào thét chém ra, giống như vô số kiếm vũ lít nha lít nhít, căn bản muốn tránh cũng không được.

Hoành Tảo Thiên Quân, là một loại Ngũ Phẩm Chiến Kỹ Tiêu Phàm tìm được trong truyền thừa Tu La, rất thích hợp dùng trong quần chiến.

Phốc phốc!

Hư không máu văng tung tóe, sau người không ngừng huy kiếm nhưng vẫn không ngăn được kiếm vũ, trên người bọ họ đã xuất hiện từng đạo vết kiếm.

- Đừng để hắn rơi xuống đất, chỉ cần Hồn Lực hắn tiêu hao hết thì giết hắn dễ như giết chó.

Tứ Dạ cười gằn nói.

Mấy người gật đầu, nhao nhao chém ra một kiếm hướng về Tiêu Phàm sắp rơi xuống đất.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, bước chân biến hóa, cả người trong nháy mắt nhẹ như lông hồng, mượn nhờ cái kia rung chuyển khí lãng lần nữa lật lên, khi cái kia mấy đạo kiếm quang vọt tới thời khắc, hắn một kiếm giẫm ở kia kiếm quang bên trên, tại hư không lật cái té ngã, liền vững vàng rơi vào cách đó không xa.

- Lại một loại Thân Pháp Chiến Kỹ?

Sắc mặt Thôi Thu càng ngày càng khó coi.

- Cái kia tựa như là Đạp Tuyết Vô Ngân!

Toàn thân lão giả Kiếm Vương Triều run lên, trong lòng đã có chút hối hận, lần này hình như đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.

Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm bỗng biến mất tại chỗ, trong hư không lưu lại một đạo tàn ảnh, Tu La Kiếm xuyên thủng lồng ngực Tứ Dạ, trường kiếm vẩy một cái, Tứ Dạ đột nhiên bị vô số kiếm khí xuyên thủng như cái sàng

- Hỗn trướng!

Năm người còn lại triệt để phát cuồng, tất cả đều thi triển ra át chủ bài của mình đánh về Tiêu Phàm.

- Nhất Kiếm Tuyệt Trần!

Tiêu Phàm không muốn cùng bọn chúng cứng đối cứng, đạp chân xuống, đồng thời trong tay vung ra một kiếm liền nghênh ngang rời đi, kiếm khí kia mười điểm vô cùng quỷ dị.

Chỉ thấy một đạo kiếm mang màu trắng xuyên qua cả vùng không gian, âm thanh chói tai, vẻn vẹn trong nháy mắt, kiếm mang kia liền biến mất không thấy gì nữa.

- Chỉ bằng một kiếm này...

Lục Dạ cười lạnh, lời con chưa dứt thì bộ ngực hắn bị một đạo kiếm mang màu trắng xuyên thủng.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, một kiếm kia rõ ràng đã tiêu tán a, làm sao có thể trở lại giết người, chẳng lẽ kiếm mang còn có thể ẩn nấp trong không gian hay sao?

Chiến kỹ, đây chính là chiến kỹ ảo diệu, một kiếm này vô cùng đúng với danh hiệu của nó.

- Thay ta báo thù!

Lục Dạ nói xong liền ngã xuống đất.

MềuSiuBự -

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv