Nghe được hắc bào thanh niên nói, Tiêu Phàm cau mày một cái, bất quá hắn có thể từ trong mắt hắc bào thanh niên cảm nhận được, hắn cũng không có bất kỳ sợ hãi nào, điều này cũng khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên.
Dưới tình huống nhận biết bản thân vậy mà còn không có bất luận cái gì e ngại, người như vậy không nói thực lực, liền nói tâm tính cũng là cực kỳ bất phàm.
Dù sao, Tiêu Phàm là Tu La Điện Chủ đã sớm truyền khắp thiên hạ, tên Tiêu Phàm chấn nhiếp không ít người, người bình thường nhìn thấy hắn đều là nhìn mà phát khiếp.
Nhưng hai người này lại không có, thậm chí người phía sau bọn họ cũng không có quá mức e ngại.
- Dạ Cô U, Phong Thiên Khê?
Tiêu Phàm tự lẩm bẩm, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, nói:
- Các ngươi là Dạ Cô U cùng Phong Thiên Khê bên trong Thập Đại Yêu Nghiệt?
Cỗ sát ý trên người Tiêu Phàm chậm rãi biến mất, bất quá vẻ đề phòng vẫn chưa từng tán đi, Chiến Hồn Đại Lục trẻ tuổi một đời cũng chỉ có Thập Đại Yêu Nghiệt còn lọt vào pháp nhãn hắn.
Về phần những người khác, đừng nói Tiêu Phàm tự đại, mà là thực lực hắn đã vượt qua bọn họ quá nhiều.
- Tên Thập Đại Yêu Nghiệt trước mặt Tiêu huynh lại không tính là gì.
Dạ Cô U lắc đầu cười nói.
- Nhị Ca, thực lực hắn cũng liền không gì hơn cái này, coi như một mình ta đánh không lại hắn, hai người chúng ta cùng tiến lên khẳng định có thể lưu hắn lại.
Lúc này, Phong Thiên Khê lại kêu lên.
Nàng tựa như mê muội, chính là không muốn buông tha Tiêu Phàm, hung dữ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, khí tức băng lãnh quanh thân đông kết hư không.
Tiêu Phàm không có để ý tới nàng, nàng mặc dù xưng Thập Đại Yêu Nghiệt, nhưng Tiêu Phàm hắn không thể yếu hơn so với Thập Đại Yêu Nghiệt.
Chí ít cho đến bây giờ, hắn nhìn thấy Yêu Nghiệt còn không thể trên tay hắn chiếm được chỗ tốt, dù là Chiến Hoàng Thiên đều không thể.
- Ngươi biết ta? Còn nữa, Đại Ca các ngươi là ai?
Tiêu Phàm nhìn về phía Dạ Cô U nói.
- Đại Ca ta là Chiến Hoàng Thiên, hiện tại chúng ta giết ngươi không sai chứ!
Phong Thiên Khê quát lạnh nói, trong con ngươi đen kịt phóng lãnh quang.
Chiến Hoàng Thiên?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, sát khí tiêu tán lần nữa ngưng tụ, lạnh giọng nói:
- Chiếu ý tứ các ngươi nói, các ngươi là người Chiến Thần Điện? Chẳng lẽ các ngươi không biết Chiến Thần Điện với ta là đối thủ một mất một còn sao?
Dứt lời, quanh thân Tiêu Phàm đã nhấc lên kiếm khí phong bạo đáng sợ, giống như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng hướng về xung quanh quét sạch đi.
Biến hóa bất thình lình làm tất cả mọi người kinh khủng không thôi, Phong Thiên Khê cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, rất hiển nhiên, Tiêu Phàm cường đại vượt qua nàng dự kiến.
- Ngươi đột phá Chiến Thần cảnh?
Phong Thiên Khê hét lớn:
- Nơi này chính là Chúng Thần Mộ Địa, coi như ngươi đột phá Chiến Thần cảnh cũng không làm gì được chúng ta!
- Tam Muội, im ngay!
Dạ Cô U quát khẽ, vội vàng ngăn khuất trước người Phong Thiên Khê, cỗ khí thế đáng sợ trên người Tiêu Phàm phát ra làm sắc mặt hắn hơi khó coi.
Hắn ngược lại không sợ hãi, nhưng người sau lưng thì sao?
Nếu như Tiêu Phàm muốn giết người, hắn tuyệt đối bảo hộ không được những người sau lưng này!
- Tiêu huynh, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Đại Ca ta ban đầu ở Thiên Thần Phong giết không được ngươi sao?
Dạ Cô U vội vàng truyền âm cho Tiêu Phàm nói.
- Huh?
Tiêu Phàm nhíu lông mày lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Cô U, việc này hắn một mực cũng hơi nghi hoặc một chút.
Chiến Hoàng Thiên lúc trước bị bản thân nhục nhã nhiều lần, hẳn là hận không thể giết chết chính mình mới đúng, nhưng lúc trước bản thân làm bộ trọng thương, Chiến Hoàng Thiên lại đề nghị đem bản thân nhốt lại hảo hảo tra tấn.
Bởi vì Chiến Hoàng Thiên đề nghị, Tiêu Phàm lúc này mới có thể thuận lợi đưa vào bên trong Thiên Lao.
Hơn nữa, về sau Chiến Hoàng Thiên đi qua Thiên Lao Chiến Thần Điện nhìn qua bản thân một lần, chỉ là bởi vì không có gặp bản thân, liền ảm đạm rời đi.
Hiện tại hồi tưởng một cái, Tiêu Phàm bỗng nhiên cảm giác minh bạch cái gì, chỉ là cũng không phải rất khẳng định mà thôi.
- Chắc hẳn lấy thực lực Tiêu huynh nên biết rõ, lúc trước Đại Ca ta đánh với ngươi một trận cũng không phải là toàn lực của hắn? Hoặc có lẽ là, hắn là cố ý thua với ngươi.
Thanh âm Dạ Cô U tiếp tục vang lên.
- Nói tiếp.
Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, điểm này lúc trước cùng Chiến Hoàng Thiên giao thủ, hắn liền cảm nhận được, chỉ là một mực nghĩ không ra duyên cớ trong đó mà thôi.
- Lúc đầu, ngươi làm bộ thụ thương là vì Thí Thần Thú?
Dạ Cô U hít sâu một cái nói:
- Đại Ca ta lúc ấy ngay tại trên người ngươi cảm ứng được khí tức Thí Thần Thú, biết rõ ngươi là vì thi thể Thí Thần Thú mà đến.
Cho nên liền thuận nước đẩy thuyền, đem ngươi đưa vào trong đó mà thôi. Bằng không mà nói, Đại Ca hắn thật muốn giết ngươi, lúc trước liền trực tiếp đem ngươi giết, căn bản không cần tra tấn ngươi.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hắn đang tự hỏi tính chân thực câu nói Dạ Cô U này, suy nghĩ thật lâu, Tiêu Phàm lại vô lực phản bác.
Bởi vì lúc ấy Chiến Hoàng Thiên cử động thực sự quá quỷ dị, Tiêu Phàm một mực không minh bạch, thẳng đến hiện tại, hắn ẩn ẩn đoán được cái gì.
Lúc này, Dạ Cô U lại nói ra:
- Ứng phó địch nhân bản thân, Đại Ca hắn cho tới bây giờ sẽ không nhân từ nương tay, có lẽ, lần thứ nhất bên trong Lâu Lan Cổ Địa nhìn thấy ngươi, hắn là muốn giết ngươi, bởi vì ngươi đoạt Trọc Mệnh Thiên Vĩ.
Nhưng về sau cùng ngươi giao thủ, hắn liền không muốn giết ngươi, chỉ là thăm dò thực lực ngươi mà thôi, hơn nữa bên trên Thiên Thần Phong lại là hắn cứu ngươi.
Nghe nói như thế, Tiêu Phàm hít sâu một cái, sát khí trên người chậm rãi biến mất, bất quá con ngươi lại băng lãnh dị thường.
Tiêu Phàm cùng Dạ Cô U giao lưu rất nhanh, Phong Thiên Khê bọn hắn không biết Tiêu Phàm tại sao dừng tay, bất quá ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm có chút kiêng kị.
- Nói nhiều như vậy, ngươi sẽ không chỉ là vì nói với ta những cái này chứ?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt.
Đối với Chiến Hoàng Thiên, Tiêu Phàm cũng không có gì phải sợ, dù là về sau hắn cử động đúng là cứu bản thân một mạng, nhưng ban đầu, Chiến Hoàng Thiên là thật muốn giết hắn.
Tiêu Phàm là một kẻ nhớ ân, nhưng cũng là một kẻ mang thù.
Có ân, dũng tuyền tương báo!
Có thù, gấp trăm lần hoàn trả!
- Tiêu huynh quả nhiên khoái ngôn khoái ngữ.
Dạ Cô U đột nhiên lộ ra một ý cười.
Phong Thiên Khê bọn hắn không có quấy rầy, nếu như chúng còn nhìn không ra Tiêu Phàm cùng Dạ Cô U hai người truyền âm giao lưu thì chính là người ngu rồi.
- Chỉ cần Tiêu huynh giúp Đại Ca ta một chuyện, Đại Ca ta đáp ứng thiếu Tiêu huynh một cái cam kết.
Dạ Cô U đột nhiên hết sức trịnh trọng nói ra.
- Chiến Hoàng Thiên cũng đã đột phá Chiến Thần cảnh đi, còn cần ta giúp một tay sao? Chẳng lẽ ta bảo hắn gia nhập Tu La Điện cũng nguyện ý?
Tiêu Phàm đạm mạc cười nói, hiển nhiên là không tin hắn nói.
Chiến Hoàng Thiên dù sao cũng là đệ nhất thiên tài Chiến Thần Điện, hơn nữa thực lực so với bản thân tưởng tượng còn cường đại hơn, đột phá Chiến Thần cảnh cũng chỉ là nước chảy thành sông, như thế nào lại cần bản thân hỗ trợ đây?
Nhưng mà, Dạ Cô U lại lắc đầu, nói:
- Đại Ca hắn còn không có đột phá Chiến Thần cảnh, hắn đến nơi này là vì đột phá Chiến Thần cảnh, chờ đợi một ngày này, hắn chờ đợi quá lâu.
Không đột phá Chiến Thần cảnh? Này cũng đến phiên Tiêu Phàm kinh ngạc.
Lấy tài nguyên Chiến Thần Điện đừng nói để hắn luyện hóa Thần Lực Chi Tinh, chính là để hắn lĩnh ngộ Áo Nghĩa đột phá Chiến Thần cảnh cũng không phải là rất khó khăn.
- Đừng nói cho ta, các ngươi tới tìm ta là muốn để cho ta giúp hắn đột phá Chiến Thần cảnh chứ?
Tiêu Phàm trêu ghẹo nói, phàm là cùng Chiến Thần Điện có quan hệ, Tiêu Phàm không có hình ảnh gì tốt.
- Không sai, là vì cái này, nếu như Tiêu huynh có thể đáp ứng thỉnh cầu Đại Ca ta, Đại Ca, còn có những người chúng ta này, tất cả đều nguyện ý gia nhập Tu La Điện trăm năm.